
t bên, ngoài cười nhưng trong không
cười nhắc nhở.
“Sau này hãy nói! Hơn nữa
Âu Dương Suất lớn hơn Tiểu Ái Ái mười tuổi đấy! Anh không chấp nhận!” Hàn Lỗi
sốt ruột vì con gái yêu, không thèm chịu trách nhiệm gì đã kiên định trả lời.
“Anh chưa nghe nói qua
tuổi tá không là vấn đề, cao thấp không phải là khoảng cách hay sao?” Tôi đoạt
lấy cục cưng từ tay anh, ôm vào trong ngực, mắt lộ tia sáng gian tà nói với con
bé: “Tiểu bảo bối, đừng nghe cha con nói linh tinh nhé, thích là phải tranh
thủ, mà sự thật chứng minh, ánh mắt của con quả nhiên rất tốt! Rất hợp khẩu vị
của mẹ! Cho nên, chờ con lớn lên rồi, chúng ta cùng nhau thông đồng dụ Âu Dương
Suất tới nhà mình làm con rể nhé, được không con?” Dứt lời, tôi còn thân mật
hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng nữa.
Bé con tựa như nghe hiểu
được lời của tôi, chỉ thấy bé cười đến vẻ mặt rực rỡ, khoa chân múa tay không
ngừng, miệng lẩm bẩm hai chữ “đẹp trai” hết sức đắc ý.
Thế là, Hàn Lỗi bạo tẩu,
bộ dáng hệt như việc bảo bối nhà mình bị người đàn ông khác mang đi chính là
ngày tận thế vậy, ôm đầu hét lên nói muốn đánh bay Âu Dương Suất, mà hai mẹ con
chúng tôi thì sao a, đương nhiên là nhếch miệng cười to ngầm hiểu ý nhau rồi!
Âu Dương Suất a Âu Dương
Suất, nhớ ở đó đợi làm con rể của chị Hạ Anh nhé!
Mỗ Anh nói: hạnh phúc
chính là bất kể qua bao nhiêu năm, người đàn ông đẹp trai cực phẩm đeo kính kia
vẫn trước sau như một yêu mình như vậy.
Khà khà! Mọi người có
phải cũng rất hâm mộ cô gái nhỏ nhắn tên là Hạ Anh hay không? Tôi cũng rất hâm
mộ a, mặc dù tôi chính là Hạ Anh đi chăng nữa thì cũng không nhịn được hâm mộ
chính bản thân mình.
Bạn có biết, thân là một
người phụ nữ, công việc ổn định, có người đàn ông yêu thích, mặc dù, công việc
có cũng được không có cũng chẳng sao, chỉ cần mình không quá buồn chán là được.
Bạn cũng biết không, tình yêu và bánh bao đều quan trọng như nhau, có tình yêu
không có bánh bao đương nhiên không thể nào được, nhưng mà chỉ có bánh bao
không có tình yêu, thế thì trong đời còn gì vui thú nữa? Tình yêu không cần
phải phô bày tràn lan, cũng rất khó khăn để tìm được, là thứ mà mọi người thà
thiếu chứ không thể chọn ẩu, cho nên tôi cảm thấy, ở nhân sinh ngắn ngủi mấy
chục năm này, chỉ e đượcrải qua một tình yêu chung thân khó quên cũng đã đủ làm
người ta hạnh phúc, cho dù kết quả là chia tay vẫn có thể trở thành những hồi
ức tốt đẹp nhất, bởi vì cái gọi là không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần từng
ở bên nhau là được rồi.
Thế giới rộng lớn bao la,
đủ loại đàn ông cùng tồn tại, nhưng ở trong góc tối tăm ấy, tôi chỉ lựa chọn
Hàn Lỗi, và cũng như thế, trong ngàn vạn cô gái đã từng gặp qua, Hàn Lỗi cũng
chỉ lựa chọn tôi.
Đây chính là duyên phận,
người với người gặp nhau trong lúc đó kỳ diệu, thần kỳ và không thể kháng cự
được duyên phận.
Duyên phận có thể chia
làm hai loại, gặp gỡ nhau hữu duyên vô phận và hữu duyên hữu phận. Đơn giản mà
nói, tôi cùng với Lâm Triết chính là người có duyên với nhau, mối lương duyên
ấy không thể nào tưởng tượng được, nếu là của mình thì sẽ mãi là của mình, cho
dù có thế nào cũng sẽ chạy không thoát, mà không phải là của mình thì nhất định
không thuộc về mình, cho dù có cưỡng cầu cũng vô dụng.
Cho nên, duyên phận khiến
tôi cùng Lâm Triết tách ra, cùng Hàn Lỗi gặp gỡ bất ngờ, tiếp theo
đó là cả hai không xa rời lẫn nhau, một quá trình khôi hài mà không mất đi sự
ngọt ngào cần có, cuối cùng là đi đến bến bờ hạnh phúc có chút không thật phía
trước.
Một người đàn ông có thể
rất lăng nhăng, cũng có thể rất chung tình, mà may mắn tôi vừa lúc lại có duyên
với một người đàn ông chung tình như thế, dĩ nhiên, tôi cho rằng đây không thể
quy hết công vào vận may, mà còn vì tôi làm người tốt bụng nữa.
Mọi người không tin sao?
Tôi đây phân tích cho mọi người hiểu chút nhé!
Đầu tiên, khi còn đi học
tôi luôn luôn hăng hái xông pha, tư tưởng tiến bộ, chăm chỉ học hành, đoàn kết
với bè bạn, nâng cao tố chất bản thân, cũng cố gắng nâng cao tư tưởng và đạo
đức, khiến cho mình trở thành một nhân tài tiêu biểu của thế kỷ hai mươi mốt,
phát triển toàn diện trên nhiều mặt như đức, trí, thể, thích hợp với sự phát
triển của nhân loại.
Về mặt học tập, tôi chăm
chỉ siêng năng; về mặt sinh hoạt, tôi cần kiệm tích đức, đối với quan niệm thời
gian hết sức coi trọng; về mặt tư tưởng, tôi có tu dưỡng đạo đức khá tốt, cũng
có tư tưởng chính trị đúng hướng, chú ý tới tin tức thời sự quan trọng của quốc
gia, tích cực đề cao Đảng và Tổ Quốc, học tập toàn diện theo chủ nghĩa Mác- Lê
Nin, tưởng Mao Trạch Đông cùng với lý luận của Đặng Tiểu Bình, tục xưng là luận
định của Mao Đặng, dùng nó để bồi dưỡng đầu óc của bản thân, nhiệt tình yêu
thương Tổ Quốc, ủng hộ lãnh đạo của Trung Quốc, kiên trì với những nguyên tắc
cơ bản để làm người có ích cho xã hội.
Dĩ nhiên, trừ những lúc
đi học thỉnh thoảng học theo quân nhân đào ngũ đi chơi, rồi học đòi yêu sớm,
cậy mạnh bắt nạt người ta, rồi sỉ nhục con trẻ ra thì nhân phẩm của tôi quả
thực là không tệ, nhỉ!
Bởi vì cái