Old school Easter eggs.
Cưỡng Bức Lính Đặc Biệt

Cưỡng Bức Lính Đặc Biệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323301

Bình chọn: 10.00/10/330 lượt.

c (chộ này ta ko hiểu nên để nguyên lun), phía sau là bậc thang lằng đá cẩm thạch, nấc thang cuối nối liền với thư viện cao 10 tầng.

Lúc nghỉ trưa , trong sân trường không có người đi lại, hai người đứng sóng vai dưới bóng của cổng vòm, tay Tăng Tĩnh Ngữ mềm mại thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, tuy nhiên dù thế nào cũng không buông tay Thiệu Tuấn ra, Thiệu Tuấn khẽ dùng sức cố gắng tránh thoát, nhưng người nọ càng bắt chặt, cuối cùng dứt khoát buông tha.

"Chúng ta đi thư viện đi, ở đây nắng quá, em không chịu nổi."

"Tại sao không chịu nói sớm." Thiệu Tuấn có chút hơi giận.

"Nói sớm có lợi ích gì không?" Tăng Tĩnh Ngữ cố ý giả ngu, nghiêng đầu hỏi.

Trên mặt Thiệu Tuấn thoáng qua một tia áy náy, âm thanh trong nháy mắt nhu hòa rất nhiều, "Đi thư viện phải có thẻ sinh viên, chúng ta đi khu phòng học đi." Rồi sau đó cũng không đợi Tăng Tĩnh Ngữ trả lời liền lôi kéo cô đi tới khu phòng học.

Thiệu Tuấn đi ở phía trước, Tăng Tĩnh Ngữ sau lưng không nhịn được cười trôm, một lần nữa khẳng định ý nghĩ của mình, Thiệu Tuấn đối với cô tuyệt đối có ý tứ, coi như hiện tại không có gì hay là anh còn chưa có phát hiện anh đối với mình có ý tứ.

Khu phòng học cao 8 tầng, cùng đại học y X tương đối giống nhau, cả tòa lầu đang an tĩnh chỉ nghe tiếng chân giày cao gót Tăng Tĩnh Ngữ phát ra"Đăng đăng".

Trong đại sảnh dưới lầu trừ một chiếc gương không có gì cả, vốn là còn nghĩ tìm một chỗ ngồi nghỉ một lúc, làm gì cả tầng lầu lại không có một phòng học nào mở cửa, không cam, lòng Tăng Tĩnh Ngữ lại lôi kéo Thiệu Tuấn lên lầu hai.

Lầu hai cùng lầu một không sai biệt lắm, ba mặt đều là phòng học, chỉ là ở đại sảnh lầu một không có bày một hàng thật dài ghế ngồi làm bằng gỗ như ở lầu hai này. Tăng Tĩnh Ngữ hưng phấn giống như trong sa mạc thấy được ốc đảo, lập tức buông tay ra Thiệu Tuấn , đặt mông ngồi xuống rồi tháo giày cao gót ra.

Đã rất lâu cô không có mang giày cao gót rồi, mới đi một chút như vậy đã bắt đầu đau chân, lòng bàn chân còn có chút ê ẩm, cả thân thể cong xuống, tay nhỏ bé xoa xoa mắt cá chân.

Thiệu Tuấn đem một loạt động tác Tăng Tĩnh Ngữ thu hết vào mắt, trong lòng hơi quan tâm hỏi: "Rất đau sao?"

Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy ngẩng đầu cười một tiếng, lôi kéo Thiệu Tuấn ngồi xuống ở bên người, rồi sau đó nâng lên chân phải. Chỉ chỉ vết nước phồng, lạc đề mà nói: "Nhớ bồi thường cho em."

Thiệu Tuấn theo ngón tay của cô nhìn sang, sắc mặt sắc đột nhiên có chút khó chịu, hồi lâu mới đè xuống khó chịu trong lòng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: " Bồi thường thế nào?"

Tăng Tĩnh Ngữ khẽ nhích lại gần Thiệu Tuấn, nghiêng đầu dựa vào vai anh, nhẹ nhàng nói: "Để cho em dựa vào một lát, em mệt rồi."

Tăng Tĩnh Ngữ rất nhanh ngủ thiếp đi, nhẹ thở ra một hơi, Thiệu Tuấn như lâm đại địch, cả thân thể cứng ngắc, giống như bức tượng điêu khắc, một cử động nhỏ cũng không dám.

Hơi gió mát nhẹ nhàng thổi qua, tóc ngắn mềm mại của Tăng Tĩnh Ngữ tung bay theo gió, Thiệu Tuấn chỉ cảm thấy trên mặt ngứa một chút, nhưng nửa ngày cũng không có vươn tay ra gãi, chỉ hơi hơi quay đầu, ánh mắt nhìn Tăng Tĩnh Ngữ điềm tĩnh ngủ, khóe miệng đột nhiên kéo ra tạo thành một độ cong hoàn hảo, ánh sáng trong mắt lung linh.

1

Sau khi đưa Tăng Tĩnh Ngữ đến trạm xe, Thiệu Tuấn quay trở về thành phố Y.

Mặt trời chiều ngã về tây, những áng mây do nắng chiều chiếu vào nhuốm lên đỏ như những núi lửa nổi giận phun trào dung nham, ánh mặt trời xuyên qua các khe hở giữa các lá cây và giữa các tầng lá với nhau, làm cho trên mặt đất loang lổ ánh sáng.

Dưới tàng cây, mẹ Thiệu đang bắt đầu dọn quán đóng cửa, Thiệu Tuấn bước lên đón lấy thùng trái cây trong tay mẹ Thiệu, "Mẹ, người ngồi bên cạnh là được rồi, để con dẹp cho."

"Aizz. . . . . . ." Mẹ Thiệu than nhẹ một tiếng, đem thùng trái cây đưa cho Thiệu Tuấn, sau đó ngồi xuống ghế nhựa bên cạnh, vừa nhìn con trai làm việc, vừa suy nghĩ phải cùng Thiệu Tuấn nói một chút về chuyện của Tăng Tĩnh Ngữ.

"A Tuấn này, có phải Tăng Tĩnh Ngữ để ý con hay không ?" Mẹ Thiệu thử hỏi dò xét.

Đang bề thùng trái cây, Thiệu Tuấn sững sờ, hồi lâu mới chậm rãi cất xong cái thùng, xoay đầu lại nhìn về phía mẹ Thiệu, giọng nói có vẻ hơi cứng ngắc: "Mẹ, tại sao đột nhiên mẹ lại nói cái này."

"Không có gì." Mẹ Thiệu lắc đầu, rồi sau đó lại lầm bầm lầu bầu nói: "Cô gái kia người không tệ, chỉ là gia cảnh thật quá tốt."

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Chúng con không thể nào." Đột nhiên Thiệu Tuấn có chút phiền não.

"Ha ha" mẹ Thiệu tự giễu cười một tiếng, rồi sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía con trai, trầm giọng nói: "A Tuấn, con có hận mẹ không, nếu ban đầu không phải là mẹ, có lẽ. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."

"Mẹ,mẹ nói cái gì đấy." Lần này Thiệu Tuấn hoàn toàn nổi giận, âm thanh chợt đề cao một chút, "Con cho tới bây giờ cũng không có hối hận, mẹ là mẹ con, con vĩnh viễn đều chỉ có một mình mẹ là mẹ. Con biết rõ mẹ nói gì, con cùng Tăng Tĩnh Ngữ không thể nào, trong lòng con đã có tính toán."

Mẹ Thiệu vui mừng cười một tiếng, nhưng khóe mắt cũng không tự giác xông ra vài giọt nước mắt nóng bỏng, giọng mũi nhàn nhạt