
giảm chừng mười độ. Lo lắng là bầu trời tích tích lịch lịch sẽ mưa bụi mù mịt.
Tăng Tĩnh Ngữ dùng hết các loại phương pháp giữ ấm mới có thể đi ra ngoài.
Trên xe buýt, Tăng Tĩnh Ngữ ngồi cách xa vị trí cửa sổ, bên cạnh là một cụ già khoảng 70 tuổi đầu tóc trắng phao, chỉ thấy lưng hơi gù thoáng nghiêng về phía trước, khẽ còng lưng thân thể, tay nâng một thanh tẩu hút thuốc phiện hữu tư hữu vị nhã khói, hút thuốckhói thuốc bao quanh làm người ta đau mũi.
Tăng Tĩnh Ngữ bị sặc ho không được, bịt mũi nhịn, hồi lâu cụ ông mới hút xong.
Xe tiếp tục tiến lên, ven đường phong cảnh cấp tốc thoáng qua, Tăng Tĩnh Ngữ nhàm chán nhìn mấy lần sau đó ngượng ngùng lấy điện thoại di động ra, chán đến chết, gởi tin nhắn cho Thiệu Tuấn: anh có hút thuốc lá không?
Điện thoại đầu kia, Thiệu Tuấn ra khỏi nhà không lâu đang đứng trên đường, mở ra điện thoại di động không khỏi lặng rồi một giây: thế nào đột nhiên hỏi cái này?
Tằng Tĩnh nói: ngồi bên cạnh em là một lão già hút thuốc nhả khói khắp nơi, xông chết em, em đột nhiên cảm thấy hút thuốc lá rất xấu, cả móng tay cũng phiếm một dòng SHI sắc, nếu tương lai anh biến thành như vậy em liền bỏ anh."
Thiệu Tuấn vừa mới mở ra tin nhắn liền bị ngôn ngữ hung hãn của cô nấu cho ngoài khét trong sống, cái gì gọi là bỏ anh, dường như bọn họ bây giờ còn chưa có gí hết, ngay sau đó lại cực kỳ may mắn nghĩ, may mà mình không hút thuốc lá.
Tăng Tĩnh Ngữ đến trạm, Thiệu Tuấn đã tại trạm xe chờ.
Đơn giản T-shirt trắng thêm quần Jean, trong tay cầm cây dù nhưng không có mở ra.
"Anh có cái ô sao lại không mở ra?" Tăng Tĩnh Ngữ nhanh chóng đi tới bên cạnh anh, đưa tay sờ sờ y phục của anh, mặc dù không rất ướt, nhưng là bị xối hơi ẩm ướt.
Thiệu Tuấn đem cái ô trong tay đưa cho Tăng Tĩnh Ngữ, "Cái này tính mưa là gì, che dù quá phiền toái."
"Vậy anh mang nó theo nó làm gì?" Tăng Tĩnh Ngữ đứng yên tại nguyên chỗ, giận dỗi không nhận lấy cái ô.
Thiệu Tuấn: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Anh đây không phải là sợ cô gặp mưa ư, quả nhiên không thể đối với cô quá tốt.
Chỉ là mặc dù Tăng Tĩnh Ngữ không phối hợp anh nhiều loại nhưng anh cũng không còn tức giận, chỉ là yên lặng thu hồi cây dù, sau đó lại yên lặng mở ra, cuối cùng, yên lặng mở dù ra ngăn trở màn mưa rơi vào trên người Tăng Tĩnh Ngữ.
"Á....?" Tăng Tĩnh Ngữ kinh ngạc, có chút thụ sủng nhược kinh nhìn về phía Thiệu Tuấn, không nhịn được đưa tay đi dò cái trán Thiệu Tuấn , "Anh sốt sao, tại sao đột nhiên đối với em tốt như vậy."
Gương mặt tuấn tú nhanh chóng thoáng qua một chút lúng túng, tự nhiên rủ xuống, tay trái đột nhiên nắm quyền đưa lên môi ho thanh một tiếng, già mồm át lẽ nói: "Anh không tốt với em khi nào?"
Tăng Tĩnh Ngữ ngây ngô, nhìn Thiệu Tuấn quỷ dị kinh hãi , ánh mắt □ lửa nóng, "Xin hỏi anh đối tốt với em khi nào?"
Thiệu Tuấn lặng yên, thật ra thì chính anh cũng không biết anh đối với Tăng Tĩnh Ngữ có thể coi là tốt hay không, cô gọi điện thoại anh nhận, cô càu nhàu anh nghe, trừ lần đó ra không còn cái khác. Có lần, anh lần đầu tiên làm nhiệm vụ có kích nổ, làm bị thương, thời gian đó Tăng Tĩnh Ngữ thường xuyên đến bệnh viện chăm sóc cho anh, hơn nữa đối với anh đặc biệt tốt, ăn, mặc, ở, đi cái gì cũng hỏi tới, mua đồ ăn, đưa hoa tươi, đưa trái cây, mỗi ngày kiên trì gọi điện thoại cho anh hỏi bệnh tình. Tóm lại, trừ mẹ anh Tăng Tĩnh Ngữ là người phụ nữ thứ hai đối với anh. tốt nhất khác phái
Thời gian từ từ trôi qua.
Thiệu Tuấn cúi đầu chống lại ánh mắt chất vấn của Tăng Tĩnh Ngữ, con ngươi của cô rất đen, giống như là một vệt mực nước trên tờ giấy trắng, long lanh mà đen nhánh, vậy mà trong tròng mắt đen nhánh này tràn đầy hình ảnh của anh.
"Vậy về sau anh cũng đối xử tốt với em." Anh nói lời này thì ánh mắt chuyên chú nhìn Tăng Tĩnh Ngữ, giống như thành kính tuyên thệ. Mặc dù anh không xứng với cô , nhưng anh nguyện ý dốc hết tất cả đối tốt với cô. Không phải kích động, không phải cảm tạ, chỉ là bởi vì, anh yêu cô.
Tăng Tĩnh Ngữ nhếch miệng cười một tiếng, "Anh đây đang tiến hành thổ lộ sao?"
Thiệu Tuấn có chút ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, âm thanh trầm, giọng nói lạnh nhạt nói: "Tùy em nghĩ sao thì nghĩ."
Tăng Tĩnh Ngữ vui vẻ, ha ha, trời cao không có phụ lòng người. Nhưng mà anh thật đúng là khó chịu, rõ ràng thích cô lại luôn phải làm bộ dạng cái gì cũng đều không để ý, cô không nhịn được có chút lên mặt, lập tức từ trong túi quần móc ra máy thu âm, ghi nhớ thời gian, "Bây giờ là giờ Bắc Kinh ngày 25 tháng 6 năm 20××, 10 giờ 30 phút 28 giây, Thiệu Tuấn hướng Tăng Tĩnh Ngữ thổ lộ, từ hôm nay trở đi Thiệu Tuấn thuộc về Tăng Tĩnh Ngữ, là tài sản riêng của cô ấy." Dừng lại một giây, ngay sau đó nói lời ngoan độc "Nếu anh dám vượt tường em tiêu diệt anh."
"Ừh." Thiệu Tuấn nặng nề gật đầu, rồi sau đó lại không chút để ý nói: "Câu cuối cùng em nên tự nói với mình thì đúng hơn."
"Cắt ~~" Tăng Tĩnh Ngữ thấp giọng quát một tiếng, thưởng Thiệu Tuấn một cái liếc mắt xem thường.
Cô mới sẽ không vượt tường =!
"Còn có" Thiệu Tuấn đột nhiên nhớ đến cái gì, "Anh không hút thuốc lá."
"Hả ?