
chút thô.
"Có phải bởi vì lúc anh bị thương em đối với rất tốt, cho nên anh mới yêu em không?." Giọng Tằng Tĩnh Ngữ tràn đầy khẳng định, chân mày nhíu có chút khó coi, nếu là anh dám nói báo ân cái gì cô lập tức liền đánh chết anh.
"Em không cần loạn tưởng, không phải vậy." Thiệu Tuấn giơ tay lên đặt lên mu bàn tay cô, tay của cô, ấm áp, anh không nhịn được bắt lấy, ở trong tay ngắt, "Em còn nhớ rõ chuyện lúc em nói muốn đi thăm mẹ anh không? Ngày đó anh đi trạm xe đón em...em mặc toàn thân quân trang xanh lá , mới vừa xuống xe thì có vài người không nhịn được quay đầu lại nhìn em, lúc ấy em mang theo hào quang đi về phía anh, trên mặt nụ cười rực rỡ, khi đó anh cảm thấy được nụ cười của em rực rỡ mà ấm áp làm cho người ta không dời mắt được."
Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy cười cười, nghiêng người sang ôm hông của anh, giọng nói có chút uất ức ."Vậy sao cho tới bây giờ anh cũng không đã nói với em, hơn nữa lúc ấy anh còn cự tuyệt em tới ."
Thiệu Tuấn nói: "Khi đó anh chưa có từng nghĩ tới muốn cùng em ở chung một chỗ, anh làm cái suy luận, giống như một người ở rất lâu trong bóng đêm, anh khát vọng ánh sáng, nhưng anh chỉ cần một chút xíu ánh sáng nhạt là đủ rồi, nhưng là nếu như đột nhiên bắn tới một chùm ánh sáng cường độ mạnh, anh sẽ mở mắt sao?"
Không, tuyệt đối sẽ không, Tăng Tĩnh Ngữ ở đáy lòng thầm nghĩ, ở lâu trong bóng đêm đột nhiên nhìn thấy cường quang mắt sẽ đau.
"Nhưng là, cái này cùng em có quan hệ thế nào đây?" Tăng Tĩnh Ngữ không hiểu hỏi.
Thiệu Tuấn suy nghĩ một chút nói, "Không quan hệ." Như là đã ở cùng một chỗ, như vậy anh cũng sẽ không nữa so đo, nếu như Tăng Tĩnh Ngữ là cường quang, như vậy anh nhất định nỗ lực để cho mình từ từ thích ứng, dù là quá trình này thật sẽ làm bị thương mắt cũng sẽ không tiếc .
Có thể nguyên nhân là ngày mai Tăng Tĩnh Ngữ phải đi, Thiệu Tuấn hôm nay đặc biệt nói nhiều, giơ tay lên chỉ một bông hoa rực rỡ, giống như hiến vật quý mà nói: "Anh vẫn cảm thấy em giống như một hoa hướng dương, là quốc hoa của nước Nga, ngụ ý hướng tới ánh sáng, là hoa có thể làm cho người ta có những hy vọng tốt đẹp."
"Ha ha" Tăng Tĩnh Ngữ ngượng ngùng cười cười: "Thật ra thì em muốn nói anh mới la ánh sáng của em, anh hy vọng tương lai tốt đẹp đi."
Thiệu Tuấn ít khi lãng mạn, gật đầu một cái, đồng ý cách cô nói, "Ừ, anh là hoa hướng dương của em."
Tăng Tĩnh Ngữ vọt đứng dậy từ dưới đất, "Nhưng em muốn làm {Ưu Nhạc Mỹ}."
Thiệu Tuấn 囧 囧, bất đắc dĩ đồng ý nói xong, sau đó sẽ không có.
Sự thật chứng minh, nâng niu trong lòng bàn tay cái gì cũng không đáng nói, trông cậy vào Thiệu Tuấn nói, đời sau đi thôi.
Tăng Tĩnh Ngữ không đợi được như kỳ vọng, trong lòng từ từ đốt ngọn lửa nhỏ, dứt khoát trực tiếp đem người đụng ngã, giương nanh múa vuốt cởi quần áo của anh ra, xù lông kêu: "Nhanh lên một chút cởi quần áo ra.”
1
Thiệu Tuấn thật bị động tác của Tăng Tĩnh Ngữ Hỏa hù sợ, vội vàng bắt tay người đang làm loạn, mặt nghiêm trang nói: "Trên lưng anh có vết sẹo rất khó coi." Anh đã từng soi gương xem qua, này vết sẹo chi chít chằng chịt, giống như những con sâu lớn đang bò trên lưng, có chút ghê tởm.
"Anh cũng không phải là em, nói không chừng em cảm thấy rất đẹp mắt thì sao?" Tăng Tĩnh Ngữ cưỡng từ đoạt lý, tay bị bắt nên sẽ dùng miệng đi cắn, không cởi được quần áo của anh thề không bỏ qua.
Thiệu Tuấn dứt khoát buông cô ra tay trực tiếp đem người siết thật chặt tại trong ngực, chưa từ bỏ ý định tiếp tục khuyên: "Anh không lừa em, thật là khó coi."
Tăng Tĩnh Ngữ phát tiết, cách lớp quần áo hung hăng cắn trên vai anh một cái, Thiệu Tuấn hết sức chịu đựng, cho đến khi cô nhả ra mới thử dò xét hỏi: "Đã bớt giận?"
Tăng Tĩnh Ngữ lắc đầu một cái nói: "Không có, trừ phi anh cho em xem."
Thiệu Tuấn thái độ rất kiên quyết nói: "Không thể."
Đôi mày thanh tú của Tăng Tĩnh Ngữ nhíu chặt, lời nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng mà nói: "Chẳng lẽ tương lai chúng ta lên giường anh cũng không cởi quần áo?"
Thiệu Tuấn: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thân thể cứng đờ, quay mặt qua chỗ khác không muốn nhìn cô.
Tăng Tĩnh Ngữ cười cười, "Cho nên, đến lúc đó vẫn không thể không cởi cho em xem, chuyện sớm hay muộn, anh rối rắm Pi a." (tiếng khinh bỉ trong trong TQ)
Thiệu Tuấn hơi thả lỏng tay siết chặt lấy cô, Tăng Tĩnh Ngữ nhanh rèn sắt khi còn nóng, "Anh hãy yên tâm đi, em từ trước đến giờ gan lớn, không sợ."
Cũng không đợi câu trả lời của anh, Tăng Tĩnh Ngữ lập tức tránh thoát giam cầm của anh, tự động cởi bỏ đồng phục tác chiến cùng huấn luyện của anh, da tay của anh rất tốt, màu da lúa mì khỏe mạnh dưới ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ tạo ra ánh sáng bạch, Tăng Tĩnh Ngữ như một tên trộm, trộm lấy quần áo Thiệu Tuấn, thấy anh không có ý tứ phản kháng trong nháy mắt sắc tâm nổi lên, giơ tay lên trực tiếp sờ soạng đi lên, Thiệu Tuấn bất thình lình run rẩy, Tăng Tĩnh Ngữ cúi đầu cười trộm, đùa dai di chuyển tay đến bóp diểm nho nho trước ngực anh .
"Hừ. . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thiệu Tuấn nhạy cảm hừ ra tiếng , vội