XtGem Forum catalog
Cường Sủng Bà Xã Đừng Đùa Nữa

Cường Sủng Bà Xã Đừng Đùa Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321444

Bình chọn: 10.00/10/144 lượt.

phúc cà rốt mới hô to gọi nhỏ mà chạy tới, còn có một cô gái đi theo phía sau.

Cà rốt vốn tên là Dương Lập Thông, bởi vì hài âm phổ thông dễ nhớ, tên thật ngược lại bị quên đi. (Vốn là tên Dương Thông, còn gọi là cà rốt hay củ hành tây, nhưng trong này tác giả để là hài âm, nên ta cũng đổi thành thế nhé.)

“Cậu nói đi!” Bộ Thuấn Nghiêu vẻ mặt khó chịu mà nhìn chằm chằm anh ta, tâm tình rõ ràng đã xấu tới cực điểm.

“Ai nha, lão đại, anh chảy máu rồi!” Cà rốt thông minh đã chú ý tới cánh tay của anh ấy, xông lên nâng cánh tay vẫn còn đang chảy máu của anh ta, “Em đưa anh đi bệnh viện!”

“Không vội, một chút vết thương nhỏ thôi!” Bộ Thuấn Nghiêu hất anh ta ra rồi quay trở lại chủ đề: “Cà rốt, hôm nay cô gái cậu tìm cho tôi là ai?”

Lơ đãng liếc đến cô gái kinh sợ ở sau lưng cà rốt, trong lòng anh bỗng nhiên đoán ra mấy phần.

“Lão Đại, cô gái hôm nay chính là cô ấy, em vừa mới phát hiện, cô ấy bị người ta trói rồi khóa trái ở trong toilet. . . . . .”

Loại chuyện mất mặt này chỉ nói một chút thì đã có chút khó chịu ròi, cà rốt xấu hổ mà cúi đầu.

Quả nhiên đoán trúng rồi!

Dùng phụ nữ tới đối phó anh, điểm này cũng có chút mới mẻ, nhưng anh là loại háo sắc đó sao?

Phụ nữ chỉ là công cụ cần giải quyết sinh lý, chỉ thế thôi.

Hừ lạnh một tiếng, khoé môi của Bộ Thuấn Nghiêu nhếch lên một độ cong tà mị, khiến cho cô gái đang ngẩng đầu liếc trộm anh quả thật là nhìn ngây người: “Rất đẹp trai nha! Nếu như hôm nay không có bất ngờ gì xảy ra, mình lẽ ra đã có thể. . . . . .”

“Ai trói cô lại ?” Bộ Thuấn Nghiêu khinh bỉ mà quan sát cô ta, anh không thích phụ nữ nhìn anh bằng ánh mắt này.

“Tôi. . . . . . Không biết, tôi bị người ta đánh từ phía sau ngất xỉu, sau đó. . . . . .” Ánh mắt của Bộ đại thiếu lạnh giống như dao, cô gái bị dọa sợ đến nỗi thanh âm cũng thay đổi.

“Cà rốt, không phải nơi này có giam sát sao? Cậu đi điều tra một chút đi.” Bộ Thuấn Nghiêu trầm giọng ra lệnh, mặc dù anh hiểu rất rõ, loại vị trí cùng ánh sáng này, rất khó nhìn ra được cái gì, nhưng bản lãnh bên ngoài nhất định là phải làm .

“Dạ!” Cà rốt âm thầm thở một hơi, anh ta biết điều này cũng có nghĩa là lão Đại không giận lây sang anh ta, xoay người liếc nhìn hai mắt sáng lên của cô gái hoa si ở sau lưng.

“Lão Đại, vậy cô gái này anh còn cần không?” Anh ta không biết sống chết mà hỏi một câu. Bởi vì những lời này của anh ta, mà vẻ mặt của Bộ đại thiếu từ nhiều mây lập tức trở về đến Kỷ Băng Hà.

“Cho cậu đó!” Bộ đại thiếu mặt đen lại trở về gian phòng, hung hăng đóng sầm cửa, cà rốt không kịp tránh né nên thiếu chút nữa đã bị cửa đụng hư mũi, cũng rất kịp thời mà nói với anh ấy ở khi bị ngăn ở ngoài cửa: “Nhưng mà, cô ấy là thiên kim của công ty Trương thị. . . . . .”

Mặc kệ cô ta là ai! Loại dong chi tục phấn này (chỉ những người con gái bôi son trét phấn tầm thường), mà cũng muốn bước vào mắt của Bộ đại thiếu? Thật may là bị người ta trói ở toilet.

Căn phòng vẫn tối như cũ, dường như lưu lại mùi thơm nào đó, vu vơ mà xoa chà xát tay, Bộ Thuấn Nghiêu đột nhiên nhớ tới cô gái vừa rồi. . . . . . Cảm xúc kia thật tuyệt vời, thật là **, nếu như. . . . . .

Ai yêu!

Cảm giác đau từ cánh tay truyền tới cũng kịp thời nhắc nhở anh, cô gái kia cũng quá ác độc mà **, nhưng cũng làm anh phải hồn bay phách tán!

Thời gian nhảy về nửa ngày trước, toà soạn “Chân tướng”.

“An Khả Ni, cho tôi một lời giải thích!”

Ánh mặt trời rực rỡ của sáng sớm lay động ở trong phòng làm việc chưa đầy mười thước vuông, người phụ nữ trung niên ngồi ngay ngắn ở trên ghế làm việc có thể so với sư rống mà rít gào, làm chấn động đến bụi bậm đang run rẩy trong không khí.

“Tổng biên tập Ngô, em không ngờ . . . . . .”

Sắc mặt của cô thiếu nữ đứng yên ở ngay phía trước hơi biến thành trắng, theo bản năng muốn bịt lỗ tai lại, nhưng bàn tay đưa ra một nửa đã lúng túng buông xuống, sau đó đôi mắt đen tròn xoay chuyển, rồi kéo ra một nụ cười nịnh hót.

Không ngờ?

Người được gọi là Tổng biên tập Ngô vỗ một chưởng lên bàn làm việc, và sau đó là một tiếng giận dữ: “Đại Vĩ không ngờ là cả người bị thương nằm ở bệnh viện, kinh tế của toà soạn cũng không ngờ lại chịu đựng tổn thất mấy vạn, chúng tôi càng không ngờ cô chọc cái sọt ra lớn như vậy. . . . . . Thế nhưng những chuyện đó đã thật sự xảy ra, An Khả Ni, nếu như đổi thành cô là tôi, nên bắt cô làm gì đây, hử?”

Đại Vĩ là ký giả chụp ảnh của toà soạn, trong một lần phỏng vấn bất ngờ bị thương, mặc dù nguyên nhân sự việc có chút liên quan đến An Khả Ni, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách cô ấy được!

Nhìn gương mặt không cam lòng của An Khả Ni, tổng biên tập Ngô nhướng lông mi lên, tức giận mà chất vấn: “Người ta hết sức phấn khởi mà mở cuộc họp đại hội cổ đông lâm thời, tuyên bố đem vị trí tổng tài truyền cho đứa con trai duy nhất, cô lại chạy đi hỏi chuyện con gái riêng của người ta, cô cảm thấy thích hợp sao?”

“Đó không phải là con gái riêng, cũng là do vợ ông ta sinh mà, tổng biên tập!” An Khả Ni ưỡn thẳng sống lưng lớn tiếng phản bác.

“Im miệng!” Tổng biên tập Ngô đau lòng nhức óc: “Vậy cô khích bác quan hệ cha con