XtGem Forum catalog
Cuồng Thú

Cuồng Thú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322241

Bình chọn: 8.00/10/224 lượt.

g lộn xộn đã bị ném trên mặt thảm, Cố Dĩ Mặc ôm cô vào phòng tắm, tắm lần thứ tư sau đó thả cô trên chiếc giường đơn sạch sẽ.

Anh cũng nằm xuống theo, dang tay ôm cô vào lòng.

Cô cọ sát mấy cái trên ngực anh, nhưng bị anh độc ác ngăn lại.

“Không muốn mệt mỏi hơn, đau hơn thì đàng hoàng một chút”

Đây là lần đầu tiên của cô, nơi đó không chịu nổi mưa to gió lớn, cô lại cố tình trêu chọc khiến anh như si như cuồng.

Cô nhóc này từ trước đến giờ luôn có năng lực xé rách lý trí của anh.

Lãnh Như Tuyết giảo hoạt cười duyên, ngón tay đâm đâm đầu vú anh “Vẫn chưa bị ép khô sao?”

Đầu vú nho nhỏ cứng như hạt đậu, cô không nhịn được lè lưỡi ra liếm.

Cố Dĩ Mặc gầm nhẹ một tiếng, lật người đè cô xuống dưới thân “Không muốn sống?”

Bọn họ đã kích tình dây dưa cả đêm, anh có thể một đêm làm đến bảy lần.

Cô đưa tay ôm lấy gáy anh, nghiêm túc gật đầu.

“Không muốn sống, muốn chết” Cô cố ý nhấc đầu lên tiếp xúc với lỗ tai anh, liếm liếm, nhẹ nhàng thổi, dùng ngữ điệu rên rỉ nỉ non “Em rất muốn chết trong lòng anh”

Vật to lớn của anh nháy mắt đâm vào trong cơ thể đã sưng đỏ của cô, như cuồng thú bị kích thích. Gân xanh trên trán anh trực giật, cổ họng phát ra tiếng thở dốc mãnh liệt đè nén, hung hăn cắn môi cô, hạ thân co rúm mãnh liệt.

“Đáng chết! Em đúng là tiểu yêu tinh không biết sống chết” Chỉ sợ anh mới là người muốn chết trên người cô.

Lãnh Như Tuyết lúc đầu còn kiêu ngạo cười, nhưng cảm xúc điên cuồng cũng dần cuốn theo cô, dần dần chỉ còn lại tiếng rên rỉ cuồng loạn.

Nếu thù hận có thể khiến người ta xuống địa ngục, nếu cô thật sự phải chết, thì cứ để cô chết như vậy đi.

Kể cả không yêu, cô cũng có được anh bằng cách khác.

Không phải sao?

Mặc dù dàn ông luôn tách bạch yêu và tình, nhưng chỉ cần anh có ý thực hiện lời hứa, cũng chứng minh rằng anh không xem cô như một thứ đồ bỏ đi.

Cô không thể hy vọng xa vời anh yêu, khi cô vứt bỏ anh, phản bội anh, cô đã mất đi tư cách.

Nhưng chỉ cần anh còn muốn cô, cho dù là vì trả thù cô, hay chỉ cần thân thể cô, cô cũng vui vẻ chịu đựng.

Cố Dĩ Mặc, Cố Dĩ Mặc, sao anh lại khiến em yêu anh đến thế?



Lúc Lãnh Như Tuyết tỉnh lại, đã gần đến hoàng hôn.

Bên cạnh không có ai, chỉ còn chiếc chăn lạnh.

Cô đột nhiên kinh hoàng, hốt hoảng nhảy xuống giường, không để ý hai chân như nhũn ra, vòng eo đau đớn, toàn thân không mặc gì vội vã chạy vào phòng tắm nhìn.

Không ai.

Sau đó cô vọt ra ban công, cũng không có ai.

“Cố Dĩ Mặc. Cố Dĩ Mặc” Cô trở lại phòng ngủ, tìm được một chiếc áo choàng tắm đặt bên gối, buộc tạm dây vào rồi mở cửa phòng muốn ra ngoài tìm người.

Cô vừa mở cửa ra, lại chạm trán một người, chính là Cố Dĩ Mặc.

Cô đột nhiên nhào vào lòng anh, ôm chặt eo anh, cả người run rẩy.

Lần này, cô sợ mình thành người bị bỏ rơi.

Cố Dĩ Mặc nhíu nhíu mày, nửa ôm nửa kéo cô vào phòng.

Sau lưng người phụ vụ mang đến bữa tối nhẹ nhàng mà mỹ vị.

Phụ vụ cầm tiền boa của Cố Dĩ Mặc xong cúi người đi ra.

Cố Dĩ Mặc nhét mấy túi giấy vào tay Lãnh Như Tuyết “Mặc quần áo vào, sau đó ăn chút gì đó”

Trong túi có một chiếc váy liền màu vàng nhạt, áo choàng lông cáo màu trắng, một dải gấm màu vàng nhạt, trong mấy túi nhỏ là đồ lót mới, trong một túi lớn khác là đôi bốt trắng cao đến gối.

Lãnh Như Tuyết lấy hết quần áo ra rồi mặc từng thứ một.

Khi cô định chải đầu, Cố Dĩ Mặc cầm lấy lược, lặng lẽ chải cho cô, sau đó dùng dải gấm buộc thành đuôi ngựa sau gáy cô.

Không chút phấn son, thanh thuần xinh đẹp, trông cô trẻ trung đến khó tin.

Cố Dĩ Mặc nhìn cô chăm chú, cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó kéo cô vào bàn ăn cơm.

“Bây giờ anh thật sự là chủ tịch tập đoàn Beau?” Lãnh Như Tuyết không kìm được hỏi.

Anh ừ một tiếng.

Cô cắn đũa suy tư một lát, không hỏi nhiều chuyện này nữa.

Ăn được một nửa, cô lại không nhịn được mở miệng “Vậy anh sẽ ở Đài Loan bao lâu?”

Cô biết trụ sở tập đoàn Beau ở Mỹ, mấy năm gần đây mới khai thác thị trường Châu Á.

“Khoảng một tháng”

“Vậy… sẽ ở bên cạnh em bao lâu?”

Lúc này Cố Dĩ Mặc im lặng không nói gì.

Lãnh Như Tuyết nhún nhún vai, dường như cũng không đặc biệt chờ đợi câu trả lời của anh.

Nửa sau bữa cơm có vẻ mất ngon, nhưng cô vẫn kiên trì ăn xong. Cô tiêu hao bao nhiêu năng lượng như vậy, không ăn nhiều một chút sao bồi bổ lại được.

Lại nói, chỉ cần có cơ hội, cô vẫn muốn tiếp tục trên giường nghiền ép tên dã thú này, cho nên phải tranh thủ mọi cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức.

Khi cô bỏ đũa xuống thì rốt cuộc nghe giọng nói trầm thấp của anh.

“Yên tâm, anh sẽ không để em đói chết”

Cặp mắt cô sáng lên “Cố Dĩ Mặc, ý anh là vẫn làm phiếu cơm của em sao?”

“Lúc này” anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng “Anh có tiền”

Nụ cười trên mặt Lãnh Như Tuyết dần dần biến mất.

“Nếu em muốn, anh có thể mua cho em cả một hoàng cung”

Năm năm trước, họ chia tay.

Lúc ấy anh tức giận, lo lắng chất vấn cô “Tại sao? Tại sao phải lấy Lạc Tử An?”

“Bởi vì hắn có tiền, có thể cho em một cuộc sống như hoàng hậu” Lúc ấy cô thản nhiên trả lời như vậy.

A, nhìn xem, bây giờ thời thế thay đổi, đã đến nước này.

Nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, Lãnh Như Tuyết chợt nở nụ