
ười xông vào phòng. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, ra là Minh Nguyệt Hân Nhi. Con bé vừa vào cửa đã vuốt ngực thở hổn hển nói: “Tiểu thiếu phu nhân, cha cô… Lãnh lão gia… đã được em mời đến rồi. Mệt chết em mất thôi. Còn nữa, còn nữa… em nhìn thấy Nhị công tử áp giải Đại thiếu phu nhân và nam nhân kia cùng đi về phía từ đường. Cô mau nghĩ cách đi!”
Tôi cả kinh, nói: “Em đưa cha ta vào tận Thẩm gia sao? Còn có ai gặp em đi cùng cha ta không?”.
Con bé liếc mắt nhìn tôi lầu bầu: “Cô cho rằng Minh Nguyệt Hân Nhi em là một đứa không biết suy nghĩ sao? Đương nhiên em đã giấu cha cô ở một chỗ không ai nhìn thấy rồi. Đó là bí mật, tưởng em không biết chắc? Thiệt là, coi thường em quá đi”. Con bé vừa nói vừa hếch mặt lên không thèm để ý tới tôi.
Tôi không cãi lại được, kéo tay con bé bảo: “Mâu đưa ta đi gặp cha”.
Minh Nguyệt Hân Nhi vừa trưng ra vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, vừa lẩm bẩm: “Cô đúng là làm người ta mệt chết mà không đền mạng đấy nhé”, vừa kéo rôi ra ngoài.
Dọc đường đi, trong sân rất im ắng, thỉnh thoảng mới thấy nha hoàn làm việc nặng và hạ nhân, tôi biết Lão phu nhân đã mang theo những người liên quan đến sự vụ trong nhà tới từ đường. Tôi đoán rằng bà sợ tôi nhìn thấy kết cục của Liễu Vũ Tương sẽ sinh ra thương cảm, cho nên không gọi tôi theo.
Minh Nguyệt Hân Nhi làm việc quả nhiên cực kỳ ổn thỏa, lúc này cha tôi đang chờ trong một con hẻm nhỏ ở khúc ngoặt. Bình thường hầu như không ai thấy được hẻm nhỏ này. Thất tôi, cha hét lớn: “Con gái à, cha nhớ con muốn chết!”. Nói xong liền làm ra dáng vẻ vô cùng thâm tình.
Tôi cũng lười vạch trần thủ đoạn của ông, chỉ nói: “Cha, con có việc gấp cần cha giúp đỡ”.
“Con nói đi, con gái ngoan!” Cha tôi gần như muốn gào lên: “Chỉ cần có thể làm được việc gì cho con gái, kẻ làm cha này dẫu có phải lên núi đao, xuống biển lửa, muôn chết cũng không từ”.
Tôi vừa giận vừa buồn cười, kéo cha lại gần, nói nhỏ cách tôi nghĩ ra vào tai ông một lần. Sau khi nghe xong, sắc mặt cha thay đổi hoàn toàn, kêu lên: “Con gái, như thế không được đâu, ngộ nhỡ bị Lão phu nhân hoặc người nào đó của Thẩm gia phát hiện, chẳng phải vinh hoa của con đều tan thành mây khói ư? Việc này không thỏa đáng đâu”.
Tôi trừng mắt nhìn cha một cái, khích tướng: “Cha à, vừa rồi chẳng phải cha còn hét lên sẽ lên núi đao xuống biển lửa vì con sao? Hiện giờ chỉ có chút việc cỏn con như vậy lại cũng không chịu giúp. Cha phải biết rằng, cha là người thân duy nhất của con, nếu cha không chịu giúp, con còn có thể nhờ ai đây? Huống chi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, cha, cha nên tích đức tích phúc cho mình và cho mẹ con đã qua đời đi”.
Cha tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng vỗ tay bảo: “Được, cứ làm như thế đi. Ai bảo cha thương con gái của cha nhất? Việc con gái muốn làm, sao cha có thể không giúp”.
Tôi cười cười nói: “Đây mới là người cha tốt của con chứ”.
Mọi chuyện cứ quyết định như vậy. Sau khi từ biệt cha, tôi kéo Minh Nguyệt Hân Nhi đang đứng canh ở đầu hẻm, nói: “Giờ chúng ta mau đến từ đường Thẩm gia, mọi chuyện vẫn còn đường cứu vãn”.
Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn tôi vài lần, liên tục cằn nhằn: “Tiểu thiếu phu nhân, cô có thể cứu mạng Đại thiếu phu nhân ư? Nói thật, em luôn cảm thấy Đại thiếu phu nhân là người tốt, người như cô ấy, nếu chết đi dễ dàng như thế, thật sự là trời cao đôi xử với người ta rất bất công…”.
Tôi bấu một cái vào mu bàn tay của Minh Nguyệt Hân Nhi, thấp giọng nói: “Chúng ta đi nhanh lên! Nếu em còn nói mãi không thôi, đến đó chậm, Đại thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì, em gánh vác nổi không?”. Minh Nguyệt Hân Nhi nghe xong, bán tín bán nghi, song vẫn lấy tay bịt chặt miệng lại không nói một lời.
Tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi vừa mới đến cửa từ đường thì đã chứng kiến Liễu Vũ Tương và người nuôi ong Tiêu Tiếu nọ bị mấy hán tử áp giải ra ngoài.
Hai tay của bọn họ đều bị trói chặt, Tiêu Tiếu khập khà khập khiễng đi trên đường, tay Liễu Vũ Tương vẫn còn rỉ máu. Tiêu Tiếu khêu toa “Oan uổng”, còn không ngừng dùng thân thể xô vào nững người đang áp giải y, ra điều kháng nghị. Liễu Vũ Tương thì sắc mặt xanh mét, vẻ tuyệt vọng, ánh mắt xám tro, không nói một lời, tựa như không thấy tất cả mọi thứ xung quanh.
Hai bên đường phố đã có rất nhiều người lũ lượt vây quanh, ai nấy đều quẳng cho Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu vẻ mặt xem thương, có người còn chỉ trỏ, nói ra những lời lẽ tục tĩu. Sắc mặt Lão phu nhân và mấy trưởng lão trong tộc đều nghiêm nghị lại pha chút thờ thân. Cúc ma ma đi bên cạnh Lão phu nhân, mặt đầy tự mãn. Trên mặt Sầm Khê Huyền là nụ cười rạng rỡ như hoa xuân chớm nở. Thẩm Phúc chẳng biết đã chạy đi đâu chơi bời lêu lổng, không thấy mặt. Mặt mày Thẩm Tề vẫn vô cảm như cũ. Mai Nhiêu Phi thì ngược lại, không hiểu vì duyên cớ nào mà sắc mặt hết sức khó coi, tựa như vừa mới trải qua cơn chấn động.
Tôi chen chúc vào dòng người, trơ mắt nhìn Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu vị áp giải lên chiếc xe đóng rào gỗ như xe chở tù, bắt đầu diễu phố thị chúng. Người chung quanh bắt đầu mắng to đủ các loại từ ngữ ô uế như “gian phu dâm phụ”, “cẩu nam nữ”, hơn nữa còn né