
hân, cô thật to gan! Lại dám phán xằng về triều chính trước bàn dân thiên hạ, nếu cô học rộng tài cao, lại đĩnh đạc bàn luận như vậy, chẳng lẽ không biết Tây Tống ta luôn luôn không cho phép đàn bà tham dự triều chính sao?”.
Tôi lạnh nhạt nói: “Phận thiếp không dám. Nếu Vương gia cho là như thế, phận thiếp không còn lời nào để nói”.
Tiết Hi Kiếm cười: “Cô không dám? Còn việc gì mà cô không dám nữa? Hôm nay coi như bản vương phục cô. Được rồi, được rồi, hôm nay thấy Thẩm phu nhân trăm phương ngàn kế tìm cách giải vậy cho các ngươi như vậy, ta tha cho hai người các ngươi. Nhưng sau này làm chuyện gì thì mở to hai mắt ra một chút. Nếu đám bổ khoái vừa rồi làm bổn vương bị thương, các ngươi nên ngẫm xem phải gánh hậu quả như thế nào đi”.
Mai Mặc, Mai Nhiêu Phi nghe vậy, như được đại xá, vội dập đầu bái tạ rối rít.
Tiết Hi Kiếm lại nói với Tiêu Tiếu: “Tiểu huynh đệ, ngươi quả nhiên là người có nghĩa khí, bản vương rất tán thưởng người nghĩa khí như thế. Ngươi đến Thẩm gia làm chức tửu vĩ công gì đó, chi bằng theo bản vương về Vương phủ, làm tùy tùng bên cạnh bản vương, hưởng vinh hoa phú quý bất tận, thế nào?”.
“Việc này…” Tiêu Tiếu đưa mắt liếc nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi, nói: “Sở Thiên Khoát tạ ơn Vương gia ưu ái, nhưng mà… việc này… mọi người đều nói gần vua như gần hổ, vì tính mạng bản thân và gia đình của muội muội và thê tử mình, thảo dân vẫn nên thành thực ở lại Thẩm gia làm tửu vĩ công thôi”. Minh Nguyệt Hân Nhi liếc nhìn y, nói: “Ai là thê tử của huynh? Đánh chết bây giờ!”.
Tiết Hi Kiếm cười ha ha, nói: “Một khi đã như vậy, bản vương cũng không miễn cưỡng nữa. Sở lão đệ, sau này nếu đệ có chuyện gì khó khăn, có thể đến kinh thành tìm bản vương, nếu ai ức hiếp đệ ấy, cũng là gây khó dễ cho Tiết vương gia ta. Ha ha ha…”. Tiết Hi Kiếm vừa nói vừa sải bước bỏ đi. Lúc đi ngang qua tôi, y nói với Thẩm Hồng rằng: “Thẩm đại công tử, có được thê tử như thế này, còn cầu gì hơn? Ha ha ha…”. Dứt lời thì y đã đi được khá xa rồi. Đỗ Diên Sùng cùng tùy tùng của lão cũng vội vàng đuổi theo.
Giữa hiện trường, chỉ còn lại hai cha con Mai Mặc đang dập đầu tạ ơn không giết của Tiết vương gia.
Một trận tỷ thí tửu vĩ công tốt đẹp lại kết thúc như thế. Lúc tàn cuộc, trong lòng ai nấy đều mang tâm sự.
Trở lại Thẩm gia, Thẩm Hồng chỉ ngồi ngẩn ngơ, không nói một lời. Tôi thấy chàng như vậy, biết trong lòng chàng còn vướng mắc, nên cũng ngồi bên cạnh, không nói tiếng nào.
Một hồi lâu sau, Thẩm Hồng mới nói: “Dung Nhi, nàng gả cho ta làm tiểu thiếp, thật sự là uất ức cho nàng”. Tôi khẽ cười bảo: “Thiếp vốn là con gái nhà bần hàn. Có thể gả vào Thẩm gia, gì mà uất ức?”.
Thẩm Hồng thở dài: “Dung Nhi, ta biết trong lòng nàng nhất định không nghĩ thế. Cho dù thật sự nghĩ thế, cũng chỉ là để an ủi bản thân thôi. Tiết vương gia kia khen ngợi nàng có thừa, kính trọng nhìn nàng, huống chi những thứ khác?”.
Tôi vốn đoán được Thẩm Hồng phiền lòng vì chuyện này, nhưng chàng như vậy, tất nhiên là vì trong lòng chàng có tôi. Bởi thế tôi nói: “ Tướng công, thiếp và Tiết vương gia gặp nhau là chuyện trong Tết Nguyên Tiêu năm nay. Lúc ấy đi cùng thiếp còn cả Băng Nhi, Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi. Bởi vì thiếp may mắn thắng Vương gia một câu đối, cho nên y…”.
Thẩm Hồng bình tĩnh nói: “Dung Nhi, nàng hà tất phải giải thích với ta nhiều như vậy?”.
Tôi mỉm cười, nói: “Cũng phải, tuy chúng ta mang danh phu thê, nhưng tình như huynh muội, thiếp vốn không cần phải nhiều lời với chàng như thế”. Sắc mặt Thẩm Hồng nhất thời có phần gượng gạo, nhưng chàng vẫn bình tĩnh đáp: “Phải”.
Đúng lúc này, Bảo Bảo đi đến nói: “ Thiếu phu nhân, Lão phu nhân muốn cô đến gặp người”.
Trong lòng tôi khẽ thở dài một tiếng, sớm biết rằng Lão phu nhân sẽ nghi ngờ mình, ai ngờ lại nhanh hơn so với trong tưởng tượng một chút. Tôi gật gật đầu, vuốt lại vạt áo rồi dợm bước ra ngoài. Thẩm Hồng nói: “Dung Nhi, ta đi cũng nàng”.
Sắc mặt Bảo Bảo hơi khó coi, nói: “Lão phu nhân đặc biệt dặn dò, bảo A Thanh nói với em rằng Đại công tử làm việc vất vả nửa ngày nay, cũng mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi cho khỏe đi. Thiếu phu nhân đi một mình là được rồi. Em sợ Đại công tử đi theo , ngược lại còn làm liên lụy đến Thiếu phu nhân”.
Tôi gượng cười nói: “Lão phu nhân gọi thiếp đi, chắc cũng không có việc gì to tát lắm đâu. Thiếp đi một mình là được rồi. Hai người cần gì phải mang vẻ mặt như vậy?”. Tôi vừa nói vừa cười, đi thẳng về phía chính đường.
Sắc mặt Lão phu nhân đượm vẻ nghiêm túc, thấy tôi, chỉ gật đầu ra hiệu, để tôi ngồi xuống bên cạnh. Sau một lúc lâu, Lão phu nhân mới mở lời: “Cửu Dung, con gả vào Thẩm gia cũng một năm rồi”.
Tôi nhưng tưởng Lão phu nhân sẽ chất vấn chuyện giữa tôi và Tiết vương gia, chứ không hề nghĩ rằng bà sẽ nói điều này. Tôi đáp: “Hồi bẩm Lão phu nhân, cũng sắp được một năm rồi”.
Lão phu nhân gật đầu: “Một năm nay, Thẩm gia có mắc nợ con chỗ nào không?”.
Tôi nghiêm túc hẳn, vội đứng lên nói: “ Một năm nay Cửu Dung gả vào Thẩm gia, Lão phu nhân vô cùng yêu mến con dâu, tướng công quan tâm chu toàn đến Cửu Dung. Trong lòng Cửu Dung đương