
tâm lý trước rồi, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không tiếp thu được. Một hồi lâu, cô không nhịn được, nước mắt tuôn rơi.
Khóc nửa ngày, Giản Lân Nhi lại hận chính bản thân mình quá yếu đuối, cô đưa tay vỗ vỗ mặt mình, khẽ nói “Giản LÂn Nhi, cô mang họ Giản chứ không phải họ Dịch, không cần cái gì cũng nhất thiết nghe theo anh, mặc kệ anh ta đi”. Giản Lân Nhi hạ quyết tâm ở lại quân đội, cô sẽ chứng tỏ cho mọi người thấy rằng, Giản Lân Nhi này không có gì là không thể làm được.
Khi Dịch Nam Phong vừa bước ra khỏi phòng đã được Tô Kham tiếp đón, thấy mặt anh đen thui, trên mặt còn in hai dấu tay, một hồi lâu mới dám mở miệng hỏi “Anh nuôi dưỡng cô bé kia?”
Dịch Nam PHong thấy Tô Kham cười bí hiểm, lập tức nhíu mi lại “Chuyện của nhà tôi, không cần cậu quan tâm”. Tô Kham liền nghiêm túc trở lại, nói giỡn a, giờ phút này anh mà đùa giỡn cùng tên ôn thần này chắc anh sẽ chết không toàn thây.
Thời điểm đi xuống lầu, anh đưa đôi mắt phức tạp nhìn lên trên cửa sổ phòng kia, liền nói “Mang tôi đến ký túc xá của cô ấy”. Tô Kham âm thầm tặc lưỡi, đây không phải là Dịch Nam Phong mà anh đã quen, tuyệt đối không phải.
Edit: Rika Nguyen
Dịch Nam Phong không nói lời nào, nghĩ đến hai cái tát trên mặt, anh thật tức giận.
Tô Kham dẫn anh tới trước ký túc xá của Giản Lân Nhi, đưa mắt liếc nhìn anh một cái, anh không thể nào liên hệ được với người mấy năm trước. Anh là con người luôn đứng trên đỉnh cao mà nhìn mọi người, lúc này sao lại trở thành người ở dưới là sao?
Lúc chiều vừa mới ăn cơm xong, nhận được điện thoại của Dịch Nam PHong,anh thật hoảng sợ, từ lúc chia tay tới giờ, anh ta đâu có liên lạc với mình, như thế nào mà đang yên đang lành lại gọi điện thoại cho anh.
Kết quả, anh ta bỏ lại một câu “Một tiếng nữa tôi đến, cậu đến trước cổng quân đội đợi tôi!”. Tô Kham cười khổ, anh phải đi, trong lòng bồn chồn, kết quả anh ta đến đây vì một cô gái. Tô Kham đối với Giản Lân Nhi thực sự rất tò mò, mấy năm trước anh ngẫu nhiên nhìn thấy hình Dịch Nam PHong chụp cùng một cô bé, sau lại nghe anh ta nói đang nuôi dưỡng cô bé. Cho tới bây giờ anh ta là người rất thần bí, Tô Kham tự nhận mình có thể hiểu được Dịch Nam PHong, nhưng không thể nhìn thấu anh ta được.
Lúc này thấy Dịch Nam Phong có biểu hiện như người bình thường, Tô Kham thật cao hứng, anh tuy lớn hơn Dịch Nam Phong gần 10 tuổi, tình cờ gặp nhau, anh thấy Dịch Nam Phong rất cường đại, nhưng anh không hi vọng Dịch Nam Phong sẽ là người cô độc mãi, có một tiểu cô nương phía sau cũng rất tốt. Vết thương trong lòng có thể lúc nào cũng sẽ bị động vào, Tô Kham hi vọng có người mang một chút ấm áp tới cho Dịch Nam Phong, khí thế lạnh lẽo của anh, làm cho tâm anh cũng lạnh theo, tuy rằng trước mặt mọi người Dịch Nam Phong vẫn luôn nở nụ cười.
Đi tới ký túc xá của Giản Lân Nhi, lúc này đã qua giờ ăn, nhìn thấy dưới lầu có một nhóm nữ binh đi tới, thấy Sư trưởng đang đứng trước ký túc xá, mọi người kinh hãi, đây là cải trang vi hành sao? Sư trưởng sao lại đến Liên nữ binh, trước giờ chưa từng nghe thông báo có thủ trưởng xuống kiểm tra nha!
Hách Hồng vội vàng bước lên cúi chào, Tô Kham gật đầu “Không có chuyện gì, tới đây di dạo, mọi người cứ làm việc bình thường đi”. Hách Hồng đáp “Vâng”, rồi sau đó tuyên bố giải tán, Tô Kham và Dịch Nam Phong một trước một sau bước vào ký túc xá, có nữ binh đang trở về ký túc, có người đứng ở cửa vụng trộm thăm dò, Quân trưởng cùng người đàn ông anh tuấn kia đến đây làm gì?
Dịch Nam Phong nhìn quanh phòng cô, không lớn, có một cái giường, một cái bàn nhỏ, một cái tủ, điều kiện này ở bộ đội là khá tốt rồi, nhưng căn phòng này thật sự còn nhỏ hơn cái phòng tắm nhà anh. Mím chặt môi, không nói lời nào, đi tới của sổ, xem chăn đệm của cô, môi càng mím chặt hơn.Ở bộ đội, đều nằm giường gỗ, không đệm chăn, thậm chí gối đầu cũng không có,may mắn đầu giường của Lân nhi còn có một cái còn hơi giống cái gối đầu, nhưng so với điều kiện trong nhà thì thật kém quá xa.
Chậc chậc, Dịch Nam Phong nhìn toàn bộ căn phòng rồi tặc lưỡi, thật không thể so sánh được!
“Quân đội thiếu tài chính tới thế sao?” Dịch Nam Phong bỗng dưng mở miệng hỏi.
Tô Kham không hiểu “Còn…rất tốt”
Dịch Nam Phong đứng lên, trong lòng cảm thấy như ép buộc, nhưng cô đã quyết tâm muốn gia nhập quân đội, vậy thì cô phải chấp nhận thôi, anh không thể thay đổi được trật tự trong quân đội được.
Qua nửa ngày, Tô Kham mới phản ứng lại, anh nghĩ người này có một cái nhìn không mấy tốt vè bộ đội, haiz…, quân đội không phải là nơi để nghỉ dưỡng, điều kiện như thế này là tốt lắm rồi.
Thôi, mặc kệ cô ấy, tóm lại là cô vẫn trong tầm quan sát của anh. Bước nhanh ra ngoài, đi xuống lầu, thấy bóng dáng cô đằng xa, anh “hừ” một tiếng “Đi thôi, đưa tôi ra ngoài”. Tô Kham cảm thấy mình làm sư trưởng mà còn bị ăn hiếp, thật là uất ức quá đi!!!!
Một nhóm nữ binh nhìn thấy Lân nhi đi vào, vừa nãy sư trưởng mới đến ký túc xá, cũng là ngày đầu tiên đến đây, chưa nhìn thấy qua Lân nhi, nhưng cô được một người một phòng như thế thì chắc là người có thân phận đặc thù rồi.
Trong quân đội n