
t vải, kéo sợi, ươm tơ, chế biến gai. Một số nhà máy công nghiệp khác được thành lập là Mỏ sắt Đại dã được đưa vào khai thác. Ông còn lập kế hoạch xây dựng đường sắt Lô Hán (sau đổi tên là Kinh Hán, xây dựng từ năm 1896, hoàn thành năm 1905) nối liền hai miền nam bắc.
Truyền qua hai đời, khi đến tay Giản Chính. Lúc ấy Giản Chính mới từ Mỹ trở về, biết đến chính sách kiến quốc của quốc gia, nói dân chủ cũng dân chủ, nói đẫm máu có đẫm máu. Kết quả là, sau khi suy nghĩ thật kỹ, ông trực tiếp gửi cho Chu tổng một bức thư.
Tình hình lúc ấy hỗn loạn, một bức thư đến tay một vị lãnh đạo là rất khó. Khi Chu tổng nhận được tin tức, ông ta quá đỗi vui mừng, tự mình tiếp kiến Giản Chính. Hai người nói chuyện rất lâu trong một căn phòng kín, sau khi rời khỏi nơi đó, Trung Nam Hải tự mình thiết yến chiêu đãi Giản Chính. Từ đó, xí nghiệp của Giản gia liền thuộc sở hữu của Nhà nước .
Người ta là một “ Khai quốc công thần” đi tiên phong, với việc quyên góp một gia sản khổng lồ như vậy, thật đúng là quá tốt. Mà lúc ấy, quốc gia đang thiếu nhân tài, mà Giản Chính lại là một người đi du học về. muốn phong dộ có phong độ, muốn tri thức có tri thức, muốn tiền tài có tiền tài. Ông có tầm nhìn rộng, cách nói chuyện không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Sau khi trở về, Lý tổng liền soạn một văn bản, mở một hội nghị nhỏ. Thấy bối cảnh và tài sản khổng lồ của Giản gia. Nhà nước đặt biệt quan tâm đến ông, lúc ấy ông tuy trẻ tuổi, nhưng trong khi thảo luận ở trong cuộc họp, đã thống nhất cử Giản Chính lên làm Phó chủ tịch của Hiệp thương Chính trị.
Vì thế vào thời điểm khai mạc hội nghị, đầu tiên ai ai cũng khen ngợi Giản Chính là một công dân luôn hướng về Đảng , sau đó tuyên bố ông làm Phó chủ tịch của Hiệp thương chính trị
Đây đúng là cơ hội tốt của Giản Chính, tuổi còn trẻ mà đã làm Phó chủ tịch Hiệp thương chính trị, chuyên quản kinh tế nơi này. Đường lớn rộng mở, làm đến mười năm. Tuy lúc này ông đã lui về sau, nhưng uy danh của ông, ai ai cũng phải kính trọng và nể phục.
Giản Chính có ba con trai, không có con gái. Ba của Giản Lân Nhi là Lão Yêu, là con út của Giản chính. Khi Giản chính còn làm Phó chủ tịch, Giản Chính đem đứa hai đứa con đầu ném vào bộ đội, cho các con tôi luyện chính mình.
Mà ba của Lân nhi, không như hai anh trai đi bộ đội, ông đi học kinh tế , nhằm muốn theo nghiệp cha. Dưới sự ảnh hưởng của Giản Chính, sự nghiệp của ông càng ngày càng tăng cao.
Ông cưới vợ là một tiểu thư gia môn danh giá, tình cảm hai vợ chồng rất mặn nồng. Giản Chính đã có năm cháu trai rồi , ông rất buồn. Thấy người ta có cháu gái, ông nhìn mà thèm thuồng. Cuối cùng, vợ chồng Lão Yêu cũng sinh cho ông một cô cháu gái, điều này làm Giản Chính thật cao hứng, lập tức đặt tên là Lân nhi, Kỳ Lân sống mái chi phân (Kỳ: loài thú linh thời xưa, rất hiền lành, thuộc loài nai, ngày nay đã tuyệt chủng. Kỳ là con đực, Lân là con cái, nên gọi chung là Kỳ lân)
Mà mẹ của Lân nhi lại mặc một căn bệnh hiếm gặp. Đã trị liệu nhiều năm rồi nhưng vẫn không có hiệu quả ai, cuối cùng cũng qua đời , lưu lại hai cha con Giản Lân Nhi. Giản Chính thấy cháu gái đáng thương mất mẹ sớm, liền đem cháu về nuôi. Hôm nay là ngày đầu tiên Lân nhi đến nhà của ông nội, cũng là lần đầu tiên cô bé thấy Dịch Nam Phong. Lân nhi thấy nhiều bạn nhỏ vây xung quanh Dịch Nam Phong, rất là hâm mộ.
Lân nhi từ nhỏ lớn lên một mình, không, không phải, còn có bảo mẫu, còn có ba mẹ, tuy rằng đại đa số mẹ toàn nằm trên giường, ba thì lo làm ăn , nhưng vẫn luôn cạnh cô bé, Giản Lân Nhi chính là không có một tuổi thơ vui chơi cùng cha mẹ, bạn bè như các bạn đồng trang lứa. Đi trên đường, ngẫu nhiên thấy các bạn nắm tay nhau hoặc nắm tay cha mẹ đi, cô bé rất hâm mộ. Nhưng ước muốn mãnh liệt là thế, có bé vẫn chỉ có một mình.
“Đến, đến đây, Lân nhi, cháu gái ngoan của ông, qua bên này với ông nội nào!” Nhìn cô cháu gái nhỏ bé bươc vào giống như một tiểu công chúa, Giản Chính cười như hoa nở trên mặt.
Lân nhi nhu thuận chạy tới, đến bên chân ông nội, miệng chu lên nói: ” Ông ơi, bên ngoài có thật nhiều bạn nhỏ nha!”. Một cô bé ba tuổi, nói chuyện một cách đáng yêu, làm cho trong lòng người nghe bất giác mềm nhũn.
“Ôi! Tiểu Lân nhi của ông, bên ngoài nhiều bạn nhỏ xấu, không nên chơi cùng bọn chúng, lỡ làm Tiểu Lân nhi của ông bị thương, ông sẽ rất đau lòng.”. Nhìn Giản Chính nói chuyện, đối mặt với cô cháu gái nhỏ bé, khuôn mặt điềm tĩnh, lạnh lùng của ông bất giác hiền lành hẳn.
Lân nhi không nói lời nào, cô bé cứ nghĩ sẽ được chơi cùng các bạn, nhưng ông lại không cho. Hơn nữa, cô bé được mệnh danh là Quỷ Linh tinh quái , muốn cho cô bé yên tĩnh, so với việc lên trời còn khó hơn.
“Ông nội, cháu muốn chơi cùng các bạn.” . Tiểu Lên nhi mở to đôi mắt đen láy, chớp chớp lông mi, Giản Chính liền đầu hàng .
“Được, được rồi. Ông sẽ kêu anh ba mang cháu đi chơi. Tiểu Nhi nè, đừng để người ta khi dễ tiểu Lân nhi nhà mình nha!”
Anh ba trong miệng của Giản Chính, là con thứ ba của bác cả, tên là Giản Khiêm Trạch. Các con cháu của Giản gia đều có lót một chữ Khiêm, riêng Lân Nhi là không c