
hị, nét mặt anh an hòa. Thần thái ổn định và điềm tĩnh của
anh tiếp cho cô sức mạnh. Nhiều phút trôi qua, khi chắc rằng cơn sợ hãi
đã được khống chế, cô nghẹn ngào từng lời:
- Hãy tha lỗi cho em. Em... em yêu Duy Thức.
Nói xong, cô nhắm vội mắt lại, ngăn dòng nước mắt đang ồ ạt kéo đến và để
không phải chứng kiến Gia Tĩnh bị đốt cháy trong giận dữ: cô đã cùng bạn thân nhất của nhà vua cắm sừng ngài. Cả đất nước này, chỉ mình cô có
cái gan đó.
Ngay từ lúc nhận lời yêu Gia Tĩnh, những suy tưởng xấu xí đã luôn ám ảnh cô. Tình yêu là bảo vật của mỗi người, cô chưa hề muốn bỡn cợn với nó,
nhưng nếu là vì Duy Thức... Cô những tưởng theo thời gian mình có thể
dần yêu Gia Tĩnh, hoặc dần ác lên như Duy Thức, nhưng không. Cô ngày
càng chán ghét cái mớ hổ lốn cảm xúc trong mình, ngày càng kinh tởm bản
thân, ngày càng say đắm Duy Thức. Cô muốn rút chân khỏi ván cờ người ác
độc và mệt mỏi này. Và cơ hội đã đến... Cô nhắm mắt, thầm cầu khấn rằng
sau đêm nay, những lớp dối trá, những lớp thủ đoạn mà mình dấn thân vào
sẽ được tách bạch ra. Cô nhắm mắt, tai chẳng được một âm thanh nào, não
cứ phồng cứng lên khiến những mạch máu giãy giụa trong đau đớn. Cô thiếp đi từ lúc nào.
Gần 10 giờ sáng hôm sau, cô thức dậy, thoáng ngỡ ngàng vì mình đang nằm
trong chăn ấm nệm êm. Những tưởng chuyện đêm qua chỉ là ác mộng, nhưng
mí mắt sưng húp đã chứng minh điều ngược lại. Như có linh tính mách bảo, cô rời giường chạy đến bật tivi: hồn cô lìa khỏi xác khi tất cả các
kênh đều đưa tin về tai nạn giao thông và tình trạng hôn mê của Gia
Tĩnh.
Một tuần sau, Gia Tĩnh băng hà. Tivi chiếu đi chiếu lại cảnh lễ tang khiến
cô gần phát điên. Cô liên tục gọi cho Duy Thức nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng "tút tút...".
Suốt hơn một tháng, ngày nào cô cũng vật vã trong những lời mạt sát bản
thân, trong hối hận, trong ảo ảnh. Nhiều lần cô ngồi xuống sô-pha diễn
lại cuộc nói chuyện với Gia Tĩnh nhưng theo những cách khác: cô chối đây đẩy, cô dối gạt anh, cô khóc lóc van xin... Nếu có thể làm lại, cô chọn tiếp tục bỡn cợn với tình yêu của anh, cô chọn tiếp tục chịu đựng những tâm trạng khó chịu.
Suốt hơn một tháng, tình trạng của cô mỗi ngày mỗi tệ. Cô không ăn uống,
không tắm gội, buông thả cho cái mặc cảm tội lỗi nuốt gọn lấy mình. Cô
vẫn kiên trì gọi cho Duy Thức nhưng không được. Cảm giác là một món đồ
hết đát bị vất bỏ càng khiến cô đuối lả.
Một buổi sáng, chẳng rõ là bao lâu sau cái chết của Gia Tĩnh, Duy Thức đến
tìm cô. Những tưởng trông thấy anh cô sẽ nhiếc mắng, sẽ sập cửa đuổi đi, nhưng không. Cô ôm chầm lấy anh, vừa khóc vừa cười. Và rồi... - Đoạn ký ức về thời điểm này như được gôm tẩy khỏi não cô. Cô không nhớ mình đã
quỳ mọp năn nỉ xin Duy Thức tiếp tục yêu mình, hay đã phỉ báng, kết tội
anh. Đoạn ký ức này dường như tồi tệ đến mức tâm trí cô từ chối ghi dấu, chỉ còn những hình ảnh, những câu nói rời rạc ẩn hiện lờ mờ trong những cơn mơ:
"Mối quan hệ này quá đắt, đã mua bằng một mạng người rồi, anh sẽ không trả
thêm nữa." - Duy Thức vừa nói vừa gỡ vòng tay cô khỏi người anh, đẩy cô
ngồi xuống ghế sô-pha, rồi anh đặt lên bàn một tấm séc - "Anh đã sắp xếp cho em nhận vai chính trong phim Thần Thoại Hoa. Và số tiền này đảm bảo cho em một cuộc sống sung túc, chỉ cần chuyên tâm tìm kiếm danh vọng.
Hãy bắt đầu một cuộc sống mới. Hãy trở thành một đại minh tinh như em
luôn mơ ước."
Và như thế, cô bước vào làng giải trí với một đống tiền.
Căn phòng được
tỏa sáng lốm đốm bởi những ánh sao đu vào từ bầu trời bao la. Bách ngồi
bên cửa sổ lớn, ôm cây đàn guitar. Ngón tay anh lững thững rảo những nốt trữ tình vừa lóe lên trong đầu.
"Cộc cộc cộc" - Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng mà kiên quyết dội lên trong sự ngỡ
ngàng của Bách. Đã gần nửa đêm thứ sáu, các cậu ấm cô chiêu trong khu
học xá hẳn đều đang đốt thân giữa các cuộc vui, giữa men rượu và những
giai điệu bốc lửa. Ai lại có nhã hứng tìm đến anh - một chàng quý tộc Á
Đông trầm lặng và cô độc - vào lúc này? Thoáng lý luận tạt ngang tâm trí anh: "Hay là Yi Xuan, cô bạn học người Trung Quốc lúc nào cũng quấn
quít bên anh? Biết đâu cô ấy...
"Cộc cộc cộc" - Tiếng gõ cửa lại dội lên, Bách cảm nhận được trong những
thanh âm gọn lỏn ấy một nỗi sốt ruột. Anh dẹp sang bên những suy đoán mơ hồ, uể oải từng bước về phía cửa.
- Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday... Happy birthday to youuu...
- Nụ cười Gia Tú rực rỡ và óng ánh như một đóa hướng dương đang đắm mình
trong làn ánh sáng mãnh liệt nhất của một ngày nắng đẹp. Ánh mắt nàng
nhấp nháy chiếu thẳng vào anh. Hai tay nàng nâng lên trước mặt anh một
chiếc bánh kem sô-cô-la nhỏ đang bùng cháy một ngọn nến.
Thân thể Bách đông đá. Anh biết mình cần nhúc nhích, nhưng lại chẳng thể rõ
ràng việc phải thực hiện động tác nào. Anh đọc được nét vui thích đang
phát sáng trong đôi mắt to tròn và sâu thẳm của Gia Tú. Lặng nhiều giây, rồi chẳng hiểu thế nào, anh lùi lại hai bước rồi khom người, cúi đầu
trước nàng. Anh chưa kịp thốt ra một lời chào nghi lễ, nàng đã cười phá
lê