The Soda Pop
Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326935

Bình chọn: 7.5.00/10/693 lượt.

câu. “Lựa chọn ở một nơi như vậy, thật sự là chính nhân quân tử sao?”

“Chú Kha Đằng.”

Tư Không Cảnh không kiêu ngạo nhìn sang Kha Đằng.”Lần trước chú muốn mua

bức ‘Cung Khuyết’, trong buổi đấu giá cháu đã giành được, lúc chú dì về

Mĩ, cháu sẽ chuyển cho chú.”

Kha Đằng vẫn luôn lạnh lùng đặt đùa

xuống, thản nhiên giương lên khuôn mặt giống như được gọt dũa. “Một phần bảo sao của ba vợ cậu, tôi sẽ đưa cho cậu.”

Cuối cùng ông lại chuyển hướng sang con trai mình. “Cằm.”

Vẻ mặt Kha Ấn Thích cứng lại.

“Son môi.” Kha Đằng khẽ nhấp một ngụm rượu, tiếc chữ như vàng.

Cô gái bên cạnh Kha Ấn Thích hân không thể trực tiếp cùi mặt mình vào

trong bát, mà khuôn mặt Kha Ấn Thích giống ba anh như đúc cũng cứng lại.

Tư Không Cảnh nhìn ba vợ tương lai, lại thấy vẻ mặt của bạn tốt, trong

lòng vui vẻ hơn, đưa tay vuốt mái tóc đang còn phủ sương của Phong Hạ.

**

Ăn xong cơm tất nhiên, đã gần khuya.

Phong Dịch và Diệp Thiên Tinh mang theo con gái, thuận đường đưa ông bà ngoại về nhà, gai đình Kha Đằng cũng theo đó rời khỏi.

Trong nhà nhất thời chỉ có bốn người, Phong Hạ mới để đũa xuống, chỉ nghe

thấy giọng nói của ba mình vang lên. “Tư Không Cảnh, cậu theo tôi vào

thư phòng một chút.”

Dung Tư Hàm đang chuẩn bị đi rửa bát, thấy thế thì liếc Phong Trác Luân, cảnh cáo.

“Hàm Hàm, bà đừng trừng tôi…” Phong Trác Luân uất ức lại kiêu ngạo, ở trước

mặt Tư Không Cảnh vẫn muốn duy trì hình tượng của mình. “Đánh cho tàn

phế? Người xui xẻo không phải là Hạ Hạ?”

“Ông đánh thắng được nó sao?” Dung Tư Hàm ảo não nhìn chồng mình bước vào thư phòng, cũng xoay người đi vào bếp.

Phong Hạ nhìn Tư Không Cảnh đứng dậy, đưa tay nhẹ kéo vạt áo anh.

Tư Không Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cúi người, hôn lên mũi cô. “Yên tâm.”

Cô nhìn anh, không nói lời nào.

“Không cãi lại, không động thủ, đánh chửi, tự nhiên muốn làm gì cũng được.”

Anh véo khuôn mặt cô, nhẹ giọng cười. “Mục đích của anh chỉ có một, có

thể lấy được Tư Không phu nhân là tốt rôi.”

Bên trong căn phòng ấm áp, lời nói ấm áp, do anh nói, lại tuyệt đối không thấy buồn nôn.

“Khụ khụ…” Trong thư phòng truyền đến tiếng ho của một vị già mà không kính.

Cô nhìn vào mắt, cố gắng kiềm chế tâm tình muốn ở cùng với anh mọi nơi mọi lúc, gật đầu. “Vậy anh đi đi.”

“Ừ.” Anh đứng dậy. “Chờ anh nói chuyện xong với ba em, anh cùng em ra ngoài đốt pháo hoa.”

Cô đưa mắt nhìn bóng dáng của anh biến mất sau cánh cửa của thư phòng, thở dài, bưng bát đi vào bếp.

Trong phòng bếp, Dung Tư Hàm nhận lấy bát và đũa trong tay cô, không nhịn

được cười nói. “Ba con không phải chú Phó Chính, sẽ không thẳng tay bay

đến trước mặt người khác đánh nhau.”

Cô cười, tựa lên người mẹ, thở một hơi thật dài. “Mẹ, con…”

“Con rất tốt.” Trong tiếng nước chảy ào ào, giọng nói của Dung Tư Hàm nhẹ nhàng. “Cậu ấy cũng rất tốt.”

Cô nhìn mẹ.

Máu mủ tình thâm, tâm tư của cô, sẽ không ai rõ hơn người nhà cô.

“mẹ hiểu, cảm giấc mất đi rồi có lại, rất tốt, lại nhất thời khó tiếp nhận, nhưng mà Hạ Hạ, ngàn vạn lần không được hối hận năm năm này.”

Dung Tư Hàm cầm bát rửa qua một chút. “Không có năm năm này, cũng không có

hai đứa hôm nay, cũng không thể ở cùng nhau như bây giờ.”

Lòng cô chau xót, khẽ cắn môi.

“Có thể con muốn nói, lãng phí nhiều thời gian như vậy, cảm thấy rất đáng

tiếc.” Cô nuốt từng lời của mẹ vào trong lòng. “Nhưng mạ lại cảm thấy,

Tư Không là một đứa bé vô cùng tốt, lúc đó nó lựa chọn rời đi, không chỉ có muốn tốt cho con, mà còn muốn tốt cho cả hai đứa.”

“Có lúc

quá yêu và quan tâm, ngược lại sẽ bị mất phương hướng, lúc này cần phải

đổi vị trí mà suy nghĩ, như thế nào mới là tốt nhất?” Dung Tư Hàm buông

bát đĩa trong tay, tắt vòi nước. “Cũng có thể nói, phải ở chung thế nào

mới là tốt nhất… lúc còn trẻ ai cũng sẽ phạm lỗi, sẽ mơ màng, cho nên,

năm năm này, không trách con, cũng không thể trách thằng bé.”

Cô im lặng một hồi, nghiêm túc gật đầu. “Con biết rồi.”

“Không có điều gì quan trọng hơn hiện tại.” Dung Tư hàm xoa tay, vuốt tóc cô, cười nói. “Phải biết quý trọng.”

“Vâng.” Cô cong cong mắt, dùng sức ôm lấy Dung Tư Hàm. “Cảm ơn mẹ.”



Rửa bát với mẹ, lai sạch bàn ăn, Tư Không Cảnh và ba cô vẫn chưa kết thúc cuộc nói chuyện.

Phong Hạ trở lại phòng ngủ của mình, chờ anh, nằm trên giường yên lặng ngắm pháo hoa.

Trong tiếng nổ tung và tiếng bùng lên, cô lại cảm thấy buồn ngủ mãnh liệt,

đến quần áo cũng không thay, cứ nằm trên giường như vậy, dần dần ngủ

thiếp đi.

Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy có người tắt đèn, sau đó một cơ thể ấm áp tiến lại gần cô, ôm cô vào trong ngực.

“…Tư Không?” Cô mơ mơ màng màng, hơi híp mắt nhìn người bên cạnh.

“Là anh.” Giọng anh truyền đến. “Thay xong áo ngủ rồi ngủ tiếp.”

“Buồn ngủ quá, không muốn thay…” Cô thật sự rất buồn ngủ, cọ vào lồng ngực anh, muốn tiếp tục chui vào mộng đẹp.

Hình như anh hơi dừng một chút, sau đó nhẹ hôn cô một cái. “Em ngủ đi.”

Cô hài lòng, tiếp tục ngủ.

Sau đó cảm thấy anh ôm cô lên một chút, giống như đang loay hoay chơi với búp bê, cởi áo khoác và quần giúp cô.

Cô đang ngủ vẫn phối hợp giơ tay nhấc chân.