
".
Tư Không Cảnh. Sự xuất hiện của anh, chỉ cần ba chữ này. Không cần thêm bất kỳ lời nào.
Từ lúc Kay mở miệng nói đến tên đó, Phong Hạ cầm micro, kinh ngạc đứng
một chỗ nhìn anh ta. Mà người xem dưới khán đài, so với mấy giây yên
lặng trước đó, lại càng trở nên điên cuồng, có thể nói là tận lực hò hét chói tai. Thậm chí so với hai giờ biểu diễn vừa rồi càng muốn điên
cuồng hơn.
Kay vừa nói xong câu đó, ánh sáng trên khán đài lập
tức tắt đi, anh ta nhân lúc đèn vừa tắt, đưa tay dùng sức vỗ vỗ vai
Phong Hạ muốn cô hoàn hồn, tiếp tục động tác thật nhanh lui vào hậu
trường.
Tay trái Phong Hạ vô thức năm chặt, lúc này từ từ mở ra. Cô cầm micro, trên mặt không biểu lộ thái độ gì, nghiêng đầu nhìn sang
hướng bên kia.
Gương mặt Tư Không Cảnh từ từ xuất hiện dưới ánh
đèn. Anh đứng trên bậc thang, từng bước từng bước tiến xuống, xuất hiện
cách cô chỉ ba mét.
"Anh chờ em quá lâu lâu đến mức anh đã không còn nhớ rõ nụ cười của em
Anh chờ em quá lâu lâu đến mức bức ảnh em đưa cho anh đã phai màu.”
Anh từ bậc thang đi xuống, đón nhận ánh mắt vẫn còn đang sững sờ của cô.
"Em rời đi quá lâu rốt cuộc anh cho là em đã sớm quên anh
Em có còn nhớ dười trời sao nói với anh ba chữ.”
Ánh mắt và tóc của anh cùng một màu, màu đen như mực như chưa từng trải qua biến động nào. Dưới ánh mắt là sóng mũi cao, đôi môi rất mỏng, da rất
trắng, nhưng không phải là cái dáng vẽ âm nhu kia. Anh không một chút
thay đổi, dung nhan, vẻ mặt, bộ dáng, bao gồm cả cách cầm micro, dáng vẽ đó trong trí nhớ của cô, dần dần ùa về.
Cô hoảng hốt nhớ lại
dáng vẽ của anh khi hóa trang cho “Số Mạng Thần Chi”. Tay cầm gậy, mái
tóc bạc đứng bên cạnh vách đá, trầm mặc mà an tĩnh nghe ngâm thơ, giống
như một bức tranh cổ xưa.
"Anh còn nhớ lúc em ngủ lông mi khẽ run”
Anh từng bước từng bước, rốt cuộc cũng đi tới bên cạnh cô.
Bàn tay phải của Phong Hạ đã bị móng tay mình bấu chặt vào, cô nhìn ánh mắt của anh mở miệng hát tiếp. Cô điều chỉnh hô hấp, dùng sức lực toán thân cố gắng phát âm thật chuẩn từng từ một, sóng vai cùng anh tiến về phía
trước.
Bài hát này, cô nhắm mắt lại, bất luận đang làm gì cũng
có thể hát ra. Bài hát này đã làm nên tên tuổi của cô, sau bao nhiêu năm đều không có ca khúc nào lật đổ được. Bài hát này, đối với người hâm mộ hay trong lòng cô đều không thể thay thế được.
Âm thanh của anh khàn khàn mà mang theo từ tính, giọng hát của cô lại trong trẻo mà trằn trọc. Gắn bó hòa quyện vào nhau, như trời đất tác hợp. Cô vẫn hát,
nhưng cảm thấy mọi thứ giống như một giấc mộng, bởi vì qua sáu năm, lúc ở cùng nhau hay chia xa, bọn họ cừng chưa từng trước mặt công chúng song
ca ca khúc này dù chì là một lần.
Dần dần, từ hai người biểu
diễn trên sân khấu biến thành tập thể hợp ca, những người hâm mộ chỉnh
tề quơ tay múa, nhìn hai người trên sân khấu, hát theo tiết tấu bài
nhạc. Có rất nhiều cô gái trẻ, vừa hát vừa đưa tay lên lau khóa mắt.
"Em còn nhớ rõ anh len lén mua hoa cho em
Em nguyện ý vì anh rút ngắn khoảng cách.”
Cả bài hát tiến vào đoạn cuối, Tư Không Cảnh đột nhiên vươn tay, nắm lấy
tay cô. Phong Hạ toàn thân chấn động, thẳng tắp nhìn ánh mắt của anh.
Rất nhanh cô kịp phản ứng lại, duy trì nụ cười, cơ thể theo tiết tấu của bài hát chậm rãi nhảy múa. Giống như mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có bọn họ, trong không gian mênh mông,
an tĩnh khiêu vũ.
"Em còn trở lại không anh đứng đâ đợi em thật lâu.”
Anh từ từ thu hồi cánh tay, dìu cô xoay tròn.
“Em còn muốn anh vì mong muốn của em thỏa hiệp tất cả không.”
Anh ôm eo cô, cúi đầu chống lại ánh mắt của cô. Âm thanh cuối cùng theo bọn bọ cũng kết thốc. "Rắc rắc" một tiếng, toàn bộ đèn trên sân khấu lập
tức tối xuống.
Sân khấu trở thành một không gian đen kịt, những người hâm mộ dưới khán đài không thấy họ, lại dùng sức thét chói tai hoan hô.
“Em thích bọn họ đã sáu năm rồi.”
Đứng ở hàng khách VIP đầu tiên, một cô gái lúc này đang nắm tay bạn trai mình, mắt đỏ bừng nhìn vào sâu khấu.
“Anh có biết không? Vì sao tất cả mọi người đều tình nguyện đoán Lâu Dịch là bạn trai của Hạ Hạ, mà không nghĩ đến Tư Không.”
“Không phải bởi vì Tư Không so với Lâu Dịch thua kém, mà bởi vì tất cả mọi
người cảm thấy, lúc ấy Hạ Hạ cùng Tư Không mật thiết lui tới, sau nhiều
năm lại bất đồng, nhưng thật ra là bởi vì bọn họ nhất định âm thầm một
mực cùng nhau, tất cả mọi người không muốn nhân tố bên ngoài phá hỏng
chuyện của bọn họ, trừ Tư Không, không có ai xứng với Hạ hạ, thì ngược
lại cũng như vậy.” Bọn họ xứng đôi đến mức….. Tất cả mọi người không
muốn nhắc đến người khác.
Trên sân khấu vẫn không có bất kỳ ánh đèn nào.
Phong Hạ bị Tư Không Cảnh kéo, khoảng cách gần đến không thấy khe hở, bị hơi thở của anh bao quanh.
Trong bóng tối chỉ nhìn thấy ánh mắt của anh.
Anh duy trì động tác này, vẫn không buông cô ra.
Cô không dám hô hấp, hi vọng ánh đèn mau mau sáng lên, anh có thể buông cô ra, nhưng giống như lại không hy vọng ánh đèn mở lên, vĩnh viễn vẫn
tiếp tục mờ ám thế này. Trong bóng tối cô không cảm nhận đ