
ỗ đùi. “Hai ngày nay trong lúc diễn tập, biên đạo múa có dạy mình
một trò ảo thuật, mình diễn cho cậu xem.”
Anh nói xong, liền lấy một bộ bài ra từ túi quần, làm một động tác trước mặt cô, cho đến cuối cùng… lại tìm không ra lá bài.
“Mẹ kiếp…” Vốn định chọc cô vui, nhưng không thành công, anh chán nản nhìn
tập bài trong tay mình, dáng vẻ gào lên hết sức tức cười. “Mình luyện nó bao nhiêu lần đó… mỗi lần đều được mà!”
Anh vẫn đang lẩm bẩm oán niệm, ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy gương mặt cô toàn là nước mắt.
“Mình, Phong đại tiểu thư…” Anh ném tập bài trong tay đi. “Mình biết trò này
thất bại, nhưng… cũng không đến mức phải khóc như vậy, cậu làm tổn tương tự ái của mình rồi…”
Cô đứng yên không nhúc nhích, nước mắt vẫn
không ngừng rơi như cũ, anh nhìn cô một hồi, thở dài, rốt cuộc đứng lên, vươn tay ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô.”Được rồi, đừng khóc,
ngoan.”diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Phòng nghỉ vô cùng yên lặng, anh ôm lấy cô không buôn, ánh mắt dịu dàng. “Vì những người hâm mộ thiếu
não như vậy, không việc gì phải khóc, có tư cách đánh giá cậu, là những
người có kỹ năng, tư chất chuyên sâu và kiến thức chuyên ngành, Hạ Hạ,
thứ con người cần tin tưởng nhất là chính mình, cậu bỏ ra bao nhiêu cố
gắng, không thẹn với lương tâm, sẽ luôn có người nhìn thấy, có đúng
không? Về sau cậu nổi tiếng hơn, có bao nhiêu người thích cậu, có bao
nhiêu người ghét cậu, nói cậu trống rỗng giả tạo đều là chuyện rất bình
thường, cậu phải bắt đầu học đối diện với những cái này từ bây giờ.”
“Cậu biết không, mình thích nhất câu nói ông trời sẽ khen thưởng những người làm việc chăm chỉ.” Lúc này anh buông cô ra, hai tay nắm lấy bả vai cô, nhìn cô một cách nghiêm túc. “Bất kể cuộc đời có nhiều điều bất công,
bất kể từ nhỏ con người có thể đứng ngang hàng, mình vẫn luôn tin như
vậy.”
Nhẹ nhàng, là chính mình, kiên trì đi mỗi một bước.
Cô nhìn ánh mắt ôn hòa ân cần của anh, gật đầu không ngừng, đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, tâm tình từ từ dịu đi.
Lâu Dịch có thể cho cô, vĩnh viễn là như vậy, sức mạnh tràn trề, cảm
giác chân thành an toàn, ở bên cạnh anh, cô vô cũng bình yên, anh khiến
cô kiên định, tin rằng mình có thể trở nên tốt hơn.
Mà Tư Không
Cảnh cho cô, cúng chính là tình cảm đánh thẳng vào lòng người, không
cách nào khắc chế, là để cho cô cảm thấy quyên luyến thật sâu lại luôn
sợ hãi có thể mất đi, còn có… khiến lòng cô luôn tồn tại cảm giác tự ti
vì khoảng cách ngày càng xa của hai người.
Lâu Dịch nhìn khuôn
mặt và đôi mắt của cô khẽ sưng đỏ vì khóc, vốn muốn giơ tay lên vuốt ve
khuôn mặt cô, nhưng đứng lại hai giây, sau đó cố gắng khắc chế. “Có muốn gọi điện cho Tư Không không, nói cho anh ta biết chuyện vừa xảy ra?”
“Không cần.” Cô im lặng trong chốc lát. “Đứng nói cho anh ấy.”
Người hâm mộ của anh làm những việc này với cô, những điều này… không cần thiết phải cho anh biết.
Đây cũng không phải là lỗi của anh, cô không muốn chuyện xảy ra trong làng giải trí, ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người.
Phải nói là, tình cảm của hai người đã xiêu vẹo sắp sụp rồi.
Những gì của cô còn sót lại trong lòng anh, có lẽ cũng chỉ còn chút tự ái.
…
Hai tháng, bộ phim điện ảnh của William chính thức hoàn thành, đúng lúc còn nửa tháng nữa là đến năm mới.
Đoàn làm phim đang ở thành phố S, ngày đó đúng vào ngày tuyết rơi, toàn bộ
đoàn làm phim vui vẻ tới quán lẩu bên cạnh khách sạn, bao một gian phòng ăn cơm.
Qua ba tuần rượu, William và các diễn viên khác chạm cốc cười nói, Phong Hạ uống không nhiều, đang nói chuyện với Tưởng Nghi,
cửa phòng đột nhiên mở ra.
“Cho thêm một chỗ.” Lâu Dịch cười híp mắt đi vào. “William, anh có thể gọi thêm ít đồ ăn nữa không, tiểu thiếu gia đối bụng.”
Đoàn làm phim nhìn thấy anh., cũng đều vui vẻ, nhiệt liệt chào đón.
“Phục vụ, thêm một chỗ ở trong này.” Tưởng Nghi vừa thấy anh, cũng cười, quay về phía phục vụ vỗ tay, vẻ mặt mập mờ chỉ chỗ bên cạnh Phong Hạ.
“Tưởng Nghi…” Phong Hạ nhìn Tưởng Nghi, giọng nói bất đắc dĩ.
“Mình cảm thấy anh ta rất tốt.” Tưởng Nghi khoác tay lên vai cô, nhìn lâu
Dịch đi về phía này. “Lần trước, mình không có ở đó, anh ta liền đuổi cổ cô nàng phóng viên nói lời khó nghe với cậu, toàn bộ đoàn làm phim đều
lén lút nói anh ta chính là người bạn trai tốt nhất thế kỷ.”
“Mình đã nói qua với cậu, cậu ấy không phải bạn trai mình, là bạn bè cực kỳ thân thiết với mình.” Cô lắc đầu.
“Không phải bạn trai cũng có thể phát triển trở thành bạn trai mà.” Tưởng Nghi luôn nhanh mồm nhanh miệng, vô cùng vô vị nhíu mày. “Mình biết rõ người đàn ông trên màn hình điện thoại cậu mới chân chính là bạn trai cậu,
nhưng cậu có cảm thấy, anh ta căn bản không có làm được chuyện của một
người bạn trai nên làm không? Lúc cậu quay phim, Lâu Dịch đến gặp cậu
mấy lần, cả đoàn làm phim đều trở nên thân thiết với Lâu Dịch, nhưng anh chàng kia thì tới đây mấy lần? Một lần cũng không có.”
Cô nghe được thì á khẩu không thể trả lời, hít sâu một cái, không nói gì thêm.
“Hạ Hạ, cậu nghe
mình.” Giọng nói Tưởng Nghi nghiêm túc. “Bây giờ bộ phim quay xong