
chu miệng nói:“Người ta đói bụng.”
Diệp Thế Cẩm không khỏi bật cười, xoay người đi ra ngoài phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn.
Sâu kín mai hương ở trong không khí phiêu đãng, nhè nhẹ từng đợt từng đợt xông vào mũi.
Sáng sớm, biệt viện hoa mai liền cạnh tướng nở rộ, ở vào đông có vẻ phá lệ nghiên diễm.
Mộ Dung Lợi bị trang bị rất nhiều ôm đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn
đến đầy vườn hoa mai, hồng, bạch, phấn, các màu hoa mai tranh kì khoe
sắc, chi chi lộ ra không khí vui mừng.
“Nàng xem, hoa mai đều nở.” Diệp Thế Cẩm nhẹ nhàng mà nói, tựa hồ sợ nhiễu linh khí hoa mai trong viên.
Mộ Dung Lợi ngơ ngác gật đầu. Bạn bè tuy rằng yêu nhất mai, nhưng nàng
đối với mai cũng có một loại cảm giác khác thường, luôn muốn thân cận
lại nhịn không được lùi bước, tổng cảm thấy chính mình cùng hoa mai có
khoảng cách.
“Hoa mai thực sự nở a.” Nàng có chút khó có thể tin.
Trong truyền thuyết dân gian,nữ đế Tắc Thiên hạ lệnh bách hoa rét đậm nở ra, chỉ có mẫu đơn không nở. Nhưng trong viên này nhiều hoa mai như vậy nhất tịch trong lúc đó toàn bộ nở rộ, cũng là loại kỳ tích a.
Kỳ tích này làm cho nàng không tự chủ được nghĩ đến chính mình khi vừa
tới triều đại này vẫn mơ thấy Mai Lâm, cùng với tiên nhân lờ mờ áo trắng kia.
Từ sau khi nàng cùng Diệp Thế Cẩm có quan hệ, nhưng thật ra không lại gặp qua giấc mộng kia.
Mai Lâm! Tiên nhân!
Diệp Thế Cẩm lại yêu mai, hỉ mai.
Hay là,lai lịch chân thật của hắn cùng mai có liên quan?
Nguyên bản không tin quỷ thần,nhưng phát sinh ở trên người các nàng rất
nhiều huyền sự lại phi thường để ý có thể giải thích, có lẽ tựa như Nhu
nói, các nàng khả năng thật là theo thiên cao thấp lai lịch kiếp(???).
Mộ Dung Lợi nhãn châu chuyển động. Chẳng lẽ tựa như [ đông du ký '> Lữ Động Tân giống nhau là ngàn năm tình kiếp?
Bỗng dưng, nàng bị ý nghĩ của chính mình lấy lòng, thấp giọng bật cười. Này cũng quá khôi hài!
“Cười cái gì?”
“Ta đang cười, cái này ta nghĩ lại cũng không được đâu.”
“Nàng đã sớm nên gả cho ta.”Một lần lại một lần, hắn đều không có kiên
nhẫn chờ. Gần đây cố gắng như vậy cũng không phải không tồn tại tâm tư
khác, cuối cùng là như nguyện lấy được.
“Không thể cùng xuất giá cùng Nhu, ngẫm lại vẫn là thật tiếc nuối.”
“Này đơn giản,khi chúng ta trở về trang tính tính cũng đến cuối năm,
cùng lắm thì đến lúc đó làm cho Tam đệ bọn họ bồi chúng ta lại bái đường một lần nữa.”
“Thực sự?” Mộ Dung Lợi ánh mắt nhất thời sáng lên.
“n.” Chỉ cần nàng vui vẻ có cái gì không thể, Tam đệ phỏng chừng cũng là như vậy.
Nàng ôm cổ hắn, đứng thẳng dậy đi qua, ở trên môi hắn hôn một cái, cười nói:“Ta yêu ngươi nhất, Diệp Thế Cẩm.”
Hắn trong mắt ý cười tràn đầy.
Bọn hạ nhân ở trong Mai Lâm thu thập một ít đồ thành thân, liền thức
thời lui ra, đem không gian lưu cho kia đối như keo như sơn cô dâu mới.
Diệp Thế Cẩm ôm nàng trở về phòng, tự tay giúp nàng thay đổi gả y đỏ tươi, sau đó nắm tay nàng chậm rãi đi vào Mai Lâm.
Trên đầu hoa mai không gió tự động, có đóa hoa chậm rãi bay xuống, giống như trên trời ban cho hoa vũ.
Hai người tiến lên ở hoa mai thấp thoáng trong lúc đó, mai hương tập nhân(??), đẹp không sao tả xiết.
Trên án cao nhiên long phượng hỉ chúc,rượu cẩn lễ hợp được đặt chỉnh tề.
Diệp Thế Cẩm lôi kéo Mộ Dung Lợi quỳ xuống trên thảm gấm, hướng tới
thiên địa cất cao giọng nói:“Trên có thương thiên, dưới có thổ địa, Diệp Thế Cẩm ta hôm nay nguyện thú Mộ Dung Lợi làm thê tử, đời đời kiếp kiếp chẳng phân cách, nếu vi phạm lời thề, người thần đều diệt.”
Mộ Dung Lợi tắc nói:“Ta Mộ Dung Lợi hôm nay nguyện gả cho Diệp Thế Cẩm
làm thê, bất luận bần phú quý tiện, sinh lão bệnh tử, ta đều thương hắn, tôn kính hắn, hơn nữa quý trọng hắn, cho dù chết cũng không thể đem
chúng ta tách ra.”
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
Giống như cảm ứng được động tác của hắn,khăn hồng voan che nàng cũng lệch xuống dưới.
Diệp Thế Cẩm khẽ cười một tiếng, thân thủ lấy hỉ xứng, nhẹ nhàng nhấc khăn hồng voan.
Dưới hoa mai ánh thôn, Mộ Dung Lợi một thân gả y minh diễm chiếu người, giống như tiên tử đêm đó trong mộng dưới tàng cây mai.
Nhìn nhìn,ánh mắt của hắn liền nóng lên. Đêm đó cảnh trong mơ vẫn khắc
sâu ở trong trí nhớ của hắn, nay tình cảnh này câu động nỗi lòng của hắn rất nhiều.
Lợi nhi của hắn khẳng định là oan gia kiếp trước của hắn đi, mới làm cho hắn vừa gặp đã thương, từ nay về sau không thể tự thoát ra được.
Trong hoa mai rơi toán loạn, Diệp Thế Cẩm đem thê tử áp đảo ở trên thảm gấm.
Hồng y tướng triền, hoa mai vũ trụy, hồng trần thế tục, bao nhiêu tình si.
Sau khi hai người cùng nhau đặt được sung sướng điên phong, còn không
kịp trở về chỗ cũ, Mộ Dung Lợi liền đẩy hắn ra nôn một trận.
Diệp Thế Cẩm nhịn không được tự trách. Đều do chính mình nhất thời ý
loạn vong tình, đã quên tình huống trước mắt của Lợi nhi không thể so
với bình thường.
“Hỗn đản Diệp Thế Cẩm, ngươi cách ta xa một chút.”Mộ Dung Lợi Hận không thể đem tâm can tì phế thận đều nhổ ra bạo rống.
Hắn phủ ngạch không nói gì.
Chi đầu hoa mai run rẩy, trong gió mơ hồ có tiếng cười di động.
Tiên quan, châ