Old school Swatch Watches
Đá Quý Không Nói Dối

Đá Quý Không Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322303

Bình chọn: 9.5.00/10/230 lượt.

Lô đá quý này là những viên kim cương

mới được chuyển về từ châu Phi, qua năm lần giám định mới đưa những viên đá đẳng cấp nhất đến tay cô kiểm tra. Cô là con gái của Ngôn Khởi

Thước, là nhà giám định đá quý mà ông yên tâm nhất, tin tưởng nhất.

Phần 1: Vợ chồng thật giả

Hương thơm của cốc cà phê đen, đặc, nóng đang lan tỏa trong không gian, hương bay lên đôi má và ẩm ướt nơi khóe môi cô.

Một tay Ngôn Thiên Hạ cẩn thận cầm đĩa, một tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đọc sách, hương thơm tươi mới của cây xanh như xua tan hương vị thơm nóng

của cà phê nơi sống mũi. Cô bước vào trong, những bước chân nhẹ nhàng

lướt trên tấm thảm và dừng lại sau lưng một chàng trai.

Chàng

trai khoảng hai lăm hai sáu tuổi, gương mặt gầy, chiếc cằm thanh tú, tóc xõa lòa xòa trên hàng mi, đôi mắt đen thăm thẳm như đêm tối. Anh đang

ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da thật, đôi mắt không rời màn hình máy

tính, tay phải đang bấm chuột tanh tách.

Ngôn Thiên Hạ nhẹ nhàng

đặt cốc cà phê vào tay trái anh ấy, cố gắng không gây ra tiếng động, sau đó chắp hai tay ra sau rồi lùi lại hai bước. Tất cả giống như cái hôm

cha đặt tay cô vào tay anh và nói: “Phải làm một người vợ hiền thảo”.

Chàng trai vẫn tiếp tục nhìn bản báo cáo, tay không ngừng sử dụng thanh cuốn

chuột, tay trái cầm cốc cà phê, tuyệt nhiên không hề nhìn cô lấy một

cái.

“Châu Cẩn Du….” Thiên Hạ nói không lớn nhưng đủ để Cẩn Du nghe thấy, “Chúng ta hủy bỏ hôn ước đi”.

Những ngón tay trái dài và trắng của anh luồn qua quai cốc cà phê, anh cầm

cốc đưa lên miệng như không có chuyện gì, thế nhưng cà phê đến môi rồi

lại ngập ngừng không uống, chỉ có bề mặt cốc đang lăn tăn gợn sóng không che giấu nổi các ngón tay đang run rẩy.

“Đính hôn hơn nửa năm rồi, em đã rất cố gắng làm người vợ sắp cưới của anh, chỉ là em sợ chúng ta thật sự không hợp nhau……”.

“Được!” Cuối cùng anh cũng đặt cốc cà phê xuống và trả lời một cách bình thản, mắt vẫn không ngước lên nhìn.

Thiên Hạ cũng không nghĩ rằng mọi việc lại thuận lợi đến thế, có thể Châu Cẩn Du cũng đã dự đoán trước được ngày này.

Cô xấu hổ mấp máy môi rồi quay người bước đi, rời khỏi căn phòng tràn đầy

mùi hương cây xanh và mùi đặc biệt trên quần áo của anh.

Giây

phút đóng cửa lại cô có cảm giác như xa cách. Có người sẽ tin sao? Ngày

lễ đính hôn, anh đã từng cầm chặt tay cô và nói: “Thiên Hạ, anh sẽ mang

lại hạnh phúc cả đời cho em!”

Choang! Tiếng cốc vỡ phát ra phía sau cánh cửa, đột nhiên như muốn bóp nghẹt các dây thần kinh của cô.

“Cô chủ, vừa rồi có chuyện gì thế?” Chú Tần nghe thấy tiếng động liền chạy lại hỏi, chú đã làm quản gia ở nhà họ Châu 40 năm.

“Không có gì, chú không phải lo đâu”. Thiên Hạ cười và nói với chú Tần, cô luôn kính trọng chú Tần như bậc cha chú của mình.

Cô trở về chiếc giường trong căn phòng cô độc đã gần nửa năm nay. Cả đêm,

cô nằm nghe tiếng nước xô bờ đá bên ngoài cửa sổ, giống như những âm

thanh riêng tư đang dồn về bên tai rồi dừng lại không biết từ bao giờ.

Luật sư riêng của Châu Cẩn Du đã giải quyết xong hợp đồng. Thiên Hạ đặt bút ký tên, khôi phục tự do cho bản thân mình.

Ngay chiều hôm đó, Thiên Hạ xách chiếc va ly du lịch ra đi trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô trở về nhà họ Ngôn.

“Con dễ dàng bỏ cuộc hôn nhân này sao?” giọng cha của Thiên Hạ vang đến mỗi

góc phòng, từng câu chắc như đá, “Lấy Châu Cẩn Du con oan ức lắm hay

sao?”

Thiên Hạ im lặng không nói gì cả, cô cũng không có ý cãi lời ba.

“Có thể hai đứa nó cãi nhau thôi”. Lâm Hề Nhị, vợ hai của Ngôn Khởi Thước

đứng bên nói đỡ lời. Ánh mắt bà đột nhiên nghiêm lại: “Nhưng mà Thiên Hạ à, con cũng phải nghĩ đến lợi ích nhà họ Ngôn chứ, con nghĩ xem cái tin con và Cẩn Du hủy hôn mà loan ra ngoài thì sẽ có ảnh hưởng lớn thế nào

đến việc làm ăn và thể diện nhà họ Ngôn ta!”

“Con và Cẩn Du đã

bàn với nhau rồi, sẽ giữ bí mật chuyện này trong vòng nửa năm, mọi người cứ yên tâm”. Hai hàng mi của cô khẽ cụp xuống, cô cười nhạt và nói

tiếp: “Con sẽ cố gắng trong vòng nửa năm tới sẽ lấy được chồng”.

“Được đấy, hóa ra con đã tính sẵn con đường sau này rồi”.

Đối diện với những lời chỉ trích của ba cô chẳng thể nói nhiều lời được, cô chỉ cười mệt mỏi và nói: “Con mệt rồi, con về phòng trước đây”.

“Khởi Thước, anh đừng tức giận… Thiên Hạ, con ăn cơm tối đã chứ?” bà Lâm Hề Nhị dịu dàng hỏi.

Thiên Hạ chẳng nói nhiều, cô nặng nề kéo va li lên tầng hai.

Ánh trăng tràn ngập vào phòng qua ô cửa sổ. Căn phòng vẫn giống như nửa năm trước. Thiên Hạ không bật đèn, cô quay lưng đóng cửa rồi thả cơ thể mệt mỏi xuống chiếc giường mềm mại.

Căn phòng đột nhiên bị một tia

sáng trắng chiếu qua rồi lại trở về vẻ đen tối trong nháy mắt. Bỗng

“đùng” một tiếng, dấu hiệu của những cơn mưa lớn mùa hè bắt đầu giáng

xuống. Tiếng sấm như khiến cho cả cơ thể giãy lên một hồi, Thiên Hạ nằm

chặt xuống giường, ngay từ nhỏ cô đã sợ sấm chớp.

Không phải là

không yêu sao? Tại sao cô lại nhớ rõ ràng đã từng có một ngày mưa, cô

với Châu Cẩn Du nói chuyện cả đêm qua vách tường. Cho dù sấm to thế nào, cho dù mưa lớn thế nào nhưng anh vẫn đứng bê