
có bộ dáng đang chờ xem trò vui.
Đầu bên kia, Tống Chỉ Thi đã tức giận quá mức, gương mặt gần như thay đổi liên tục.
Hoàng hậu ngầm liếc mắt ra hiệu, cười thân thiện hoà giải.
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa... Ngày hôm nay hẹn hai ngươi đến là để giúp đỡ cho Bổn cung, chứ không phải đến xem các ngươi đấu võ mồm."
Nguyệt Trì Lạc nhíu nhíu mày, thật rõ ràng là hoàng hậu thiên vị với Tống Chỉ Thi, mở miệng cười: "Không biết hoàng hậu nương nương có gì chỉ bảo?"
Lời mở đầu trực tiếp thẳng thắn như vậy, đến cả hoàng hậu cũng ngẩn người.
"Chỉ bảo thật không có, ngươi cũng biết Nam Cung thái tử sắp tới đây, nghe nói lần này hắn đến còn dẫn theo một nữ tử tinh thông lục nghệ, Chỉ Thi nói muốn thảo luận với ngươi một chút, để đến lúc trong tiệc chiêu đãi khách có thể giành vinh quang về cho nước chúng ta." (lục nghệ là: Lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán)
Mặc dù trong lời nói lượn lờ đưa đẩy, nhưng lời hoàng hậu nói cũng thẳng thắng trực tiếp.
Khi nói chuyện, nàng phân phó cung nữ đưa đến ghế dựa cho Nguyệt Trì Lạc, Thập Thất cùng cung nữ đều đứng cúi đầu ở phía sau.
Nguyệt Trì Lạc ngẩn người, nhìn hoàng hậu, có phần lưỡng lự mở lời: "Có thể vì nước dốc sức Trì Lạc đương nhiên cầu còn không được, nhưng Trì Lạc cái gì cũng không biết, chỉ sợ đến lúc đó lại làm mất mặt của Vương Gia sẽ không tốt."
"Huống chi, có thái tử phi ở đây, còn cần gì người khác tương trợ."
Lúc này tâng bốc nịnh bợ mới tốt, Nguyệt Trì Lạc thầm than, nước bọn họ đãi tiệc liên quan gì nàng?
Đám nữ nhân này thật đúng là ăn no không có chuyện làm, Nam Cung thái tử người ta không phải chỉ dẫn theo một nữ tử tinh thông lục nghệ đến sao, có cần thiết làm giống như đại hội khai quốc thế không? ! !
Tống Chỉ Thi nghe Nguyệt Trì Lạc nói như vậy cũng không có phản ứng gì quá mức, trên khuôn mặt tinh xảo lạnh lẽo như băng, có phần giống như Băng Sơn mỹ nhân trong truyền thuyết.
"Tiếng đồn Tứ vương phi cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, chẳng lẽ đó đều là giả thôi sao?"
Lúc này, Tần phi phía dưới không biết ai đã lên tiếng.
Nguyệt Trì Lạc quay đầu nhìn sang, là một phụ nhân được bảo dưỡng rất kỹ, nhìn cách ăn mặc hẳn là hàng vị phi tử.
"Xin hỏi, là ai đồn vậy?"
Nguyệt Trì Lạc giựt giựt khóe miệng có chút buồn cười, người này, vì để bêu xấu nàng, thật đúng là thủ đoạn gì cũng đem ra sử dụng.
Ở trên phố chợ nếu có lời đồn Nhị tiểu thư Nguyệt gia dương dương tự đắc cái gì mà cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, ba chữ Nguyệt Trì Lạc nàng sẽ viết ngược lại.
Người nọ bị Nguyệt Trì Lạc hỏi đến sửng sốt, nhưng trên mặt vẫn duy trì ý cười khéo léo.
Việc này vốn là nàng tự mình sắp xếp, nếu nàng biết ai đồn ra, nàng chắc chắn sẽ không nói như vậy.
"Tứ Vương Gia kinh tài diễm tuyệt, hẳn là sẽ không cưới một người con gái mà cái gì cũng không biết, nói vậy Tứ vương phi hẳn là có chỗ hơn người không ít, cần gì phải giấu giếm chứ? Nếu như ngươi thật sự cái gì cũng không biết, vậy không phải đã làm mất mặt của Vương Gia sao?"
Trong đám Tần phi ở phía dưới, có một nữ tử mặc y phục lụa mỏng màu vàng truyền tới lời nói cay độc.
"Vương Gia cưới chính là cá nhân của Vương phi, chứ không phải là cầm kỳ thư họa."
Từ lúc bắt đầu Thập Thất chỉ đứng ở một bên nhìn, nhưng mà nhiều người như vậy rõ ràng đang âm thầm đối phó với chủ tử nhà mình, nhịn không được đã lên tiếng.
Nữ tử y phục lụa vàng lạnh lùng trừng mắt liếc Thập Thất, mở miệng nói: "Bổn cung nói chuyện đâu đến lượt ngươi chen miệng vào, vả miệng!"
Lời truyền ra, cung nữ phía sau nữ tử y phục vàng đi tới trước mặt Thập Thất, giơ bàn tay lên liền tát bốp bốp hai cái ở trên mặt Thập Thất.
Tiếng vang thanh thúy đột ngột phá tan bầu không khí yên tĩnh trong đại điện.
Thập Thất rốt cuộc đã ý thức được mình lỡ miệng nói sai rồi, nhưng đã muộn, hai má cũng nhanh chóng sưng đỏ lên.
Nàng run rẩy cánh môi liếc mắt nhìn chủ tử nhà mình, lại thấy chủ tử ngay cả thoáng nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn bên cạnh mình một cái.
Trước khi đến đây, tiểu thư đã căn dặn nàng đừng nên mở miệng nói năng lung tung, lúc này thầm nói một câu, báo ứng đã tới rồi.
Nguyệt Trì Lạc nhíu mày thản nhiên lướt qua nữ tử mặc y phục lụa vàng kia, lại thấy người nọ đang hả hê trừng mắt nhìn nàng.
Nguyệt Trì Lạc cười một tiếng, "Nếu thế, vậy thì lấy cờ đến đây đi, có điều. . . . . ."
Giọng nói ngừng một chút, Nguyệt Trì Lạc nhìn về phía hoàng hậu đang xem kịch vui, mở miệng nói: "Nếu như ta thắng, ta muốn xin hoàng hậu nương nương một món đồ, không biết hoàng hậu nương nương. . . . . ."
Nguyệt Trì Lạc cau mày, có chút khó xử chờ hoàng hậu quyết định.
Hoàng hậu khoát khoát tay, không để tâm lắm lời của nàng, cười nói: "Ngươi thắng, muốn cái gì Bổn cung cấp cái đó."
Lời này vừa ra miệng, lập tức đổi lấy sự phản đối của mấy vị phi tử ở dưới, hoàng hậu quét mắt một cái, lạnh lùng nói: "Gấp cái gì, Bổn cung tự có chừng mực."
Tống Chỉ Thi có chút kinh ngạc liếc nhìn Nguyệt Trì Lạc, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Người Đế Đô đều biết, thái tử phi đương triều cầm kỳ thư họa luôn t