The Soda Pop
Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325315

Bình chọn: 9.00/10/531 lượt.

ự đắc tinh thông, tài đánh cờ đó loại tầm thường có thể so đo hay sao?



Nguyệt Trì Lạc đương nhiên cũng có nghe qua không ít tin đồn về Tống Chỉ Thi, nào là Đệ Nhất Mỹ Nhân nước Đông Phương, Đệ Nhất Tài Nữ Đế Đô nha, thái tử phi đương triều, tương lai là quốc mẫu ... Vân Vân.

Bất quá. . . . . . Nguyệt Trì Lạc nhấc lên khóe miệng cười cười, nếu nàng không có chút bản lãnh đó, ông nội làm sao có thể yên tâm để nàng ở lại cái nơi hỗn độn nam tôn nữ ti này? Nếu nàng thật sự cái gì cũng không bết, ông nội sao có thể bỏ nửa cái mạng của mình đưa nàng tới đây?

Thật là làm trò cười cho thiên hạ à, Nguyệt Trì Lạc nàng tuy không có đầu óc tài năng xuất chúng, thế nhưng những môn học này đều phải cố gắng thì sau mới đạt được kết quả, nàng có khi nào thua cho người khác?

Cửa chính điện Kim Phượng khẽ mở ra một rãnh khe hở, đèn lồng Lưu Ly màu hồng xa hoa rực rỡ treo ở trên cao theo gió lùa vào lắc lư lay động.

Không đến nửa khắc, hai nha hoàn nâng đến một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn, phía trên để bàn cờ, vài thứ trên bàn cờ được phân làm hai là quân trắng và quân đen, mọi người ở phía dưới đều nhìn chăm chú vào Nguyệt trì Lạc và Tống Chỉ Thi.

"Ta sẽ không khách khí." Nguyệt Trì Lạc cười nhạt, một tay kẹp lên quân cờ màu trắng, lạch cạch một tiếng hạ xuống bàn cờ.

Vẻ mặt Tống Chỉ Thi không chút biểu cảm liếc nàng một cái, cũng không khách khí cầm lên quân cờ đen, "Thắng được Bổn cung rồi hãy nói."

Gió thu hơi lạnh chập chờn trong ánh nến, Tống Chỉ Thi cả người xinh đẹp trên mặt lúc nào cũng hiện lên ý cười, cánh mũi thon gọn, đôi môi không tô mà đỏ, lông mày không vẽ mà đen, một đôi mắt phượng trong sáng lung linh kỳ ảo, trâm vàng trên đầu lắc lư theo mỗi động tác của nàng đung đưa qua lại thật là đẹp mắt.

Không thể không nói, mỹ nữ, quả thật đúng là mỹ nữ.

Mà ở đối diện nàng, Tứ vương phi đang ngồi một thân y phục màu trắng đơn giản, nàng khẽ nhếch đôi môi hồng phấn, trên gương mặt phúng phính tươi cười còn mang theo nét trẻ con, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn chăm chú vào bàn cờ, thần thái không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, mang theo vài phần thong dong tự nhiên.

Một bên tuyệt sắc, một bên bình thường, nhưng nhìn vào thế này, cũng không cảm thấy chênh lệch bao nhiêu.

Sau thời gian nửa chung trà, Nguyệt Trì Lạc mím môi cười khẽ, lần này mở miệng giọng nói lại trong trẻo vô cùng dễ nghe: "Thái tử phi nương nương, ngươi đã thua."

Giọng điệu bình thản không thể bình thản hơn nữa, giống như chỉ đang nói đến một chuyện bình thường nào đó, cũng không thấy bất kỳ thái độ kiêu ngạo nào.

Tứ vương phi khiêu chiến thái tử phi, Tứ vương phi thắng.

Mọi người đều cả kinh, có chút sửng sốt đến nỗi ngoác to cả miệng.



Thái tử phi thua, thua bởi một Tứ vương phi không có danh tiếng gì, điều này khiến cho những người gửi gắm kỳ vọng vào thái tử phi mà nói đúng là đả kích không nhỏ.

Nhìn đám phi tử ở phía dưới sắc mặt xanh xao, Thập Thất mím môi vụng trộm vui sướng, nàng biết ngay chủ tử nhà nàng không phải dễ khi dễ à.

Hoàng hậu có chút kinh ngạc, nhìn quân cờ trắng đen đan xen hợp lí trên bàn, rất rõ ràng quân đen đã thua một nửa, nàng nhàn nhạt liếc nhìn Tống Chỉ Thi một cái, nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng mở miệng thì lại nói với Nguyệt Trì Lạc: "Ngươi đã thắng, lời Bổn cung nói trước đó đương nhiên sẽ giữ lời, ngươi muốn cái gì?"

Nguyệt Trì Lạc theo thói quen nhíu lông mày, giơ ngón tay lên chỉ, chỉ xác định vào nữ nhân mặc y phục lụa vàng lúc nãy lên tiếng khắc nghiệt, lười biếng nói: "Chỉ muốn gân tay của nàng thôi."

Nàng ta đã sai thủ hạ đánh người của Nguyệt Trì Lạc nàng, vậy được, hãy chờ nàng đòi lại đi.

Giọng nói rất nhẹ rất lạnh nhạt, nghe không thấy chút ác ý nào, khi nói chuyện nàng còn không kiên nhẫn ngáp một cái.

Lời vừa nói ra, toàn trường yên lặng, đại điện vốn đã yên tĩnh giờ phút này càng thêm vắng lặng đến quỷ dị.

Mọi người đều kinh hãi, vẻ mặt trước đó còn đang duy trì hài hòa, trong khoảnh khắc liền bị phá vỡ.

Nhưng vào lúc này không một ai lên tiếng, mọi người còn đắm chìm trong câu nói Nguyệt Trì Lạc, không thể hồi phục tinh thần.

"Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn gân tay Bổn cung?" Nữ tử y phục vàng đã khôi phục lại tinh thần, nhưng có phần không thể tin nổi, gương mặt kèm theo tái nhợt rõ rệt, cũng không biết là có phải bị dọa sợ hay không?

"Đúng vậy."

Không nghĩ tới hiệu quả cũng không tệ lắm, Nguyệt Trì Lạc có chút suy nghĩ tà ác.

"Láo xược, ngươi chỉ là Tứ vương phi, nữ nhân của hoàng thượng làm sao có thể cho ngươi nói động thì động?"

"Một nữ tử như ngươi sao lại ác độc như thế?"

Trong đám người ở dưới, cũng không biết là ai và ai đồng thời cùng lên tiếng.

Nguyệt Trì Lạc cười lạnh một tiếng, đôi mắt sắc bén bắn xuyên qua, đôi con ngươi như chim Ưng âm u lướt qua mọi người.

Trong nháy mắt, điện Kim Phượng lại quay về sự yên tĩnh, yên tĩnh đến vô cùng kỳ quái, yên tĩnh đến cả cây kim rơi trên mặt đất phỏng chừng cũng có thể nghe thấy tiếng.

Hoàng hậu nhíu lại đôi lông mày nhỏ nhắn, có chút khó xử mở miệng, "Lấy gân tay của nàng thì bàn tay kia cũng như bị phế,