Insane
Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325564

Bình chọn: 8.00/10/556 lượt.

đến là tuấn nhan có một không hai, đôi con ngươi màu tro lạnh ôn nhuận, khi nhìn thấy Nguyệt Trì Lạc trên tay Long Khuynh Anh, trong phút chốc xương cốt lạnh như băng, như lưỡi kiếm sắc bén đâm người đả thương người.

"Chuyện gì xảy ra?"



"Chuyện gì xảy ra?"

Đông Phương Tuyết lạnh lùng hỏi, lông mày không vui nhíu lên, đỡ lấy dáng vẻ nhỏ nhắn mệt mỏi co rút thành một khối của Nguyệt Trì Lạc từ trên tay Long Khuynh Anh, thương tiếc ôm vào trong ngực, đến khi nhìn thấy nước mắt ràn rụa trên mặt nàng thì giữa lông mày không nhịn được đau lòng mà thương yêu.

"Thất Sắc Xuân, thái tử phi và hoàng hậu!" Long Khuynh Anh thu hồi cánh tay đang uốn cong trả lời ngắn gọn.

Thái tử và Tứ Vương Gia bằng mặt không bằng lòng cũng không phải là một hai ngày, Tống Chỉ Thi cùng hoàng hậu vốn là quan hệ ruột thịt mẹ chồng nàng dâu, mưu hại không được Đông Phương Tuyết hắn, nên định xuống tay với Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết đương nhiên sớm có đề phòng, đâu dễ dàng cho bọn họ đắc thủ như vậy.

Xem ra, hắn phải gia tăng tốc độ động thủ rồi!

Đông Phương Tuyết lần nữa nhíu chặt mi mắt như tranh vẽ, môi mỏng xinh đẹp nhếch lên thoáng hiện ra ý cười lạnh, con ngươi màu tro lạnh nhàn nhạt chiết xạ ra hàn băng bất tận không thể nói bằng lời.

"Đưa thuốc giải ‘Ôn Nhu’ cho ta." Hắn nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói xa cách lạnh lùng.

Long Khuynh Anh im lặng, theo lời từ trong ngực lấy ra thuốc giải ‘Ôn Nhu’ đưa cho hắn.

Nhận lấy thuốc giải, Đông Phương Tuyết nhẹ thở dài một tiếng, chuyên chú nhìn người con gái trong ngực, ngón tay nổi rõ khớp xương tỉ mỉ vuốt ve mi mắt như tẩy rửa cho nàng.

Vương phi của hắn, không phải là một mỹ nhân, nhưng thanh tú thì lại có thừa.

Đặc biệt nhớ nhất là, lần đầu gặp gỡ ở tiệc Thiên Kim, cả người nàng giống như không xương tựa vào ghế dựa, như mèo con nằm phơi nắng toàn thân đầy hơi thở lười biếng, đôi mày thanh tú cong cong, lông mi dài tựa như chiếc quạt hương bồ, cánh mũi xinh xắn thon gọn, đôi môi hồng phấn nõn nà, không có chỗ nào mà không hấp dẫn.

Không! Nếu như thực sự nói gặp lần đầu tiên, thì phải là ở cửa thành phía Đông hoàng cung.

Lúc đó, hắn ngồi ở trên xe ngựa, xe ngựa đi qua cửa thành phía Đông thì rèm bị gió cuốn lên, xa xa nhìn thấy nàng chật vật ngã trên mặt đất, lười biếng nhìn như cung kính nhát gan, nhưng thần thái lại không để bất kỳ ai vào trong mắt.

Đông Phương Tuyết nhìn chằm chằm người con gái trong ngực, môi mỏng gợi lên ý cười nhợt nhạt, nhất thời như lạc vào mê cung, cho đến khi truyền đến thanh âm nàng nghẹn ngào, lúc này mới hồi phục lại tinh thần.

"A Tuyết. . . . . . Ta. . . Khó chịu. . . . . . . . ."

Giọng nói yêu kiều mềm mại, giống như một loại gạo nếp làm ngọt đến tận đáy lòng.



"A Tuyết. . . . . . Ta. . . Khó chịu. . . . . . . . ."

Giọng nói yêu kiều mềm mại, giống như một loại gạo nếp làm ngọt đến tận đáy lòng.

Đông Phương Tuyết không kiềm được chấn động toàn thân, một khắc đó, đôi mắt tựa như Hàn Băng trong nháy mắt hóa thành hơi lạnh, một thân dịu dàng cưng chiều chỉ vì nữ tử trong ngực làm điên đảo, hai cánh tay đang ôm nàng thật chặt lại vô ý thức siết chặt, siết chặt, siết chặt hơn nữa, như muốn đem nàng hòa quyện vào tận xương máu mới chịu buông tha.

"Ngoan! Ráng thêm chút nữa, ta sẽ giúp nàng giải độc!"

Hôn một cái lên cánh môi hồng bị Nguyệt Trì Lạc tàn phá, giọng nói Đông Phương Tuyết hơi lo lắng hỏi: "Có thể giải độc trên người nàng?"

Long Khuynh Anh lắc đầu, gằn từng chữ một: "Trừ bát uống rượu bằng vàng ra, không. . . có. . .thuốc. . .giải!"

"Bát uống rượu bằng vàng sao?" Đông Phương Tuyết nhếch miệng, không màng để tâm cười lạnh, ôm Nguyệt Trì Lạc lập tức bước vào phòng ngủ, trước khi đi để lại một câu nói nhợt nhạt bay vào trong tai Long Khuynh Anh.

"Tức là cũng vì bát uống rượu bằng vàng, Bổn vương nhất định phải ngồi lên vị trí kia!"

Giọng nói thản nhiên, kèm theo khí phách không thể khinh thường bỏ qua.

Long Khuynh Anh sửng sốt, tiếp theo nhíu thật chặt hàng lông mày xinh đẹp, mặc dù không đồng ý hắn vì bát uống rượu bằng vàng mới cần vị trí kia, nhưng cũng không có cách khác, nghĩ vậy, mặt mày cũng theo đó từ từ giản ra.

"Thế thì, Khuynh Anh chắc chắn sẽ vì chủ thượng, bình định tất cả trở ngại. . . . . ."

Hắn dùng thân phận phò mã Tam công chúa, dốc hết toàn lực bình định hết thảy trở ngại cho hắn.

Bỏ lại những lời này, bóng lưng Long Khuynh Anh từ từ tan vào trong bóng đêm.

Phía bên kia.

Đông Phương Tuyết ôm Nguyệt Trì Lạc đi vào nội thất, bàn tay đặt ở phía sau lưng trấn an nàng.

Nàng nhẹ nhàng nức nở, nước mắt phủ đầy gò má, bị dục vọng trong cơ thể khiêu khích, khó chịu đau đớn giãy giụa trong vòng tay hắn.

Hắn nhìn nàng rơi lệ, môi mỏng càng thêm mím chặt.

Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, hai ba lần trút hết xiêm y khỏi cơ thể hai người, da thịt đỏ hồng phơi bày trong không khí.

Da thịt nàng nõn nà đỏ hồng, trên người có dấu vết bị móng tay cào tổn thương, trên cổ còn lưu lại một ít vết hôn xanh tím.

Hắn nhìn thấy đôi mắt bỗng thâm trầm, trong nháy mắt, ùn ùn như bão táp hôn xuống.



Hắn hôn rất s