
, thay vì đợi đến khi làm cho Vương Gia đau lòng, sao bây giờ không suy nghĩ nhiều hơn cho hắn?"
Giọng Hoa Quý Phi nói rất nhỏ, từng câu từng chữ, như kim châm đâm thẳng vào tim Nguyệt Trì Lạc.
Cứ thế cứ thế nó làm nàng đau nhức, đau đến không thể đau thêm nữa.
Nàng luôn biết mình sống không còn bao lâu, nhưng mà lại vào lúc này, tại sao phải là lúc này?
Nguyệt Trì Lạc gắt gao cắn chặt môi, đôi mắt u ám không ánh sáng, Hoa Quý Phi thấy nàng cúi đầu xuống, cho rằng nàng sẽ khóc.
Thế nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, hiện ra một khuôn mặt tái nhợt nhưng dáng vẻ lại tươi cười nở rộ như hoa anh túc khiến nàng có chút choáng váng.
"Không thể nào! Ta không thể dùng thân phận chủ nhân thành Phượng Hoàng gả cho hắn, ta cũng sẽ không để cho hắn cưới người khác, cho dù chết, ta cũng sẽ như thế này theo hắn cả đời. Ta là người ích kỷ, nếu không thể lên Thiên đường, vậy thì cùng nhau xuống Địa Ngục đi!" Nàng cười một tiếng, trên gương mặt thanh tú tỏa ra tái nhợt như một đóa hoa trắng, như loài hoa từ địa ngục mang theo tính khí của băng lạnh.
Không thể lên Thiên đường, vậy thì cùng nhau xuống Địa Ngục đi!
Không thể lên Thiên đường, vậy thì cùng nhau xuống Địa Ngục đi!
Những lời này, cứ thế thẳng vào vang vọng mãi ở trên đại điện trống trải.
Vài chữ thật trầm lắng từ cổ họng khô hốc khó khăn nói ra, nhưng lại hấp dẫn đến trí mạng.
Nghe Nguyệt Trì Lạc nói như thế, Hoa Quý Phi không kiềm được kinh ngạc trừng to hai mắt, biểu cảm luôn luôn lạnh nhạt, đôi mắt không bao giờ có cảm xúc, giờ phút này không còn nhịn được mang theo vài phần hoảng hốt.
Nhìn thấy sự kinh ngạc hoảng hốt của nàng ta, Nguyệt Trì Lạc cười như không cười nhếch miệng: "Quên nói cho người biết, Phượng Hoàng lệnh căn bản không có ở chỗ ta."
Ngừng lại một chút, Nguyệt Trì Lạc lại cười: "Trừ phi A Tuyết tự mình từ chối ta, nếu không thì ta sẽ không rời khỏi hắn, mặc kệ là nữ nhi của ai, cho dù là công chúa nữ vương, cũng đừng mơ tưởng chen vào giữa ta và A Tuyết."
Cuối cùng lạnh lùng liếc nhìn Hoa Quý Phi còn đang sững sờ một cái, Nguyệt Trì Lạc xoay người bước ra khỏi đại điện.
Nghe tiếng cổng chính từ từ khép lại ở phía sau, Nguyệt Trì Lạc khẽ híp híp mắt, gương mặt không chút biểu cảm đi thẳng về hướng cửa thành.
Giờ phút này, lòng của nàng rất loạn rất rối rắm, sự hỗn loạn trước nay chưa từng có.
Rất nhiều vấn đề đang quấn lấy nàng, trong khoảng thời gian ngắn, nàng gần như không còn phân biệt được rõ những thứ này là thật hay giả.
Chiếc khăn tay đó tại sao lại ở trong tay Quý Phi?
Người giúp Quý Phi là ai?
Người đó bị ai giết? Thi thể là ai trộm?
Còn có Ly Lạc, rốt cuộc là người của ai?
Nhiều vấn đề và người đều xoắn xuýt ở trong lòng, giải thích không được cũng nói không rõ.
Lông mày không tự giác càng nhíu càng chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhúm cùng một chỗ. Lúc đi đến Ngự Hoa Viên, Nguyệt Trì Lạc vô tình ngẩng đầu lên thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Trân phi, ngày đó ở điện Kim Phượng Thập Thất đã đánh Trân phi này hai bạt tay, cạnh nàng còn đứng một người toàn thân mặc khôi giáp. Hai người đang nhỏ to nói gì đó, nam tử mặc khôi giáp kia nghiêng mặt về phía Nguyệt Trì Lạc, cho nên cũng không thấy được gì.
Không ngờ vất vả đến hoàng cung một chuyến lại có cơ hội gặp mặt, Nguyệt Trì Lạc cười lạnh hai tiếng, thoáng lách người vào phía sau thân cây xanh biếc.
Qua một lúc, thời điểm hai người bọn họ nói chuyện vừa dứt lời, Nguyệt Trì Lạc hơi mất kiên nhẫn trợn trắng hai mắt, trong lúc nhất thời không có nín thở, thở ra một hơi thật lớn, nhưng không ngờ nam nhân mặc khôi giáp kia lập tức quát lạnh một tiếng: "Ai, ra đây?"
Sự đề phòng cũng không được tốt lắm nha, đợi đến lúc nàng không còn kiên nhẫn mới phát hiện.
Nguyệt Trì Lạc bất đắc dĩ nhún nhún vai bước ra ngoài, nhàn nhạt liếc mắt nhìn mặt mày xanh mét của Trân phi, ngay sau đó chuyển ánh mắt sang trên người đàn ông một thân khôi giáp đứng bên cạnh nàng.
Đó là một gương mặt uy nghiêm trời sinh, trên người được chỉnh lý cẩn thận tỉ mỉ, tuy rằng hơi lớn tuổi, nhưng không ảnh hưởng đến đôi mắt chính trực của hắn, nhìn ra được, đây là một nam nhân có chí khí.
"Bản phi chỉ tùy tiện đi dạo một chút, xem ra đã quấy rầy Trân phi nương nương?" Liếc mắt thấy Trân phi đang lạnh lùng nhìn mình lom lom, Nguyệt Trì Lạc không chút cảm tình đánh đòn phủ đầu.
"Không có quấy rầy, Bổn cung cũng chỉ tùy tiện hàn huyên cùng ca ca vài câu, ngược lại gặp được Tứ vương phi ở chỗ này." Trân phi không mặn không nhạt đáp lại, Nguyệt Trì Lạc chợt phát hiện, nàng ta so với lần trước gặp ở điện Kim Phượng đã tiến bộ không ít.
Nam tử được Trân phi gọi là ca ca, vừa nghe nàng nói thế, thì lập tức khom người hành lễ với Nguyệt Trì Lạc: "Vương phi."
Giọng nói lạnh nhạt, dứt khoát, mang theo khí khái quân nhân.
"Vị này là?" Nguyệt Trì Lạc nhíu nhíu lông mày, lời nói có phần không quan tâm gì mấy.
"Ca ca của Bổn cung, Long Thần. Hoàng thượng tự tay chấp bút ngự phong là Đại tướng quân." Trân phi cướp lời nói trước, có chút dương dương tự đắc vui vẻ trả lời.
Long Đại tướng q