Insane
Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327194

Bình chọn: 9.00/10/719 lượt.

c nàng hay là Tống Chỉ Thi.

Tâm tình Nguyệt Trì Lạc hoàn toàn sụp đổ, hắn nói làm cho nàng tin tưởng hắn lệ thuộc vào hắn, nhưng tại sao kết quả lại như thế này?



Tâm tình Nguyệt Trì Lạc hoàn toàn sụp đổ, hắn nói để cho nàng tin tưởng hắn lệ thuộc vào hắn, nhưng tại sao kết quả lại như thế này?

Tống Chỉ Thi nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguyệt Trì Lạc, tâm tình bị rút sạch, trong lòng vui hết lớn nở nụ cười: "Hiện tại A Tường đã bị hoàng thượng tống giam, A Tuyết cùng Tả thừa tướng không cho hắn có cuộc sống tốt, ta cũng sẽ để cho các ngươi chôn theo hắn."

Nói xong, chợt xoay chuyển đề tài, Tống Chỉ Thi tiếp tục nói: "A Tuyết đã sẵn lòng vì ngươi đoạt vị, như vậy hắn đứng lên từ nơi nào thì ta sẽ làm cho hắn phải ngã xuống từ chỗ đó."

Nguyệt Trì Lạc nhíu chặt lông mày, nghe đến lời này, không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi: "Có ý gì? A Tuyết đoạt vị có liên quan gì đến ta? Tả thừa tướng tại sao phải làm khó Đông Phương Tường?"

A Tuyết vì nàng đoạt vị? Tại sao phải đoạt vị?

Tả thừa tướng vì sao phải làm khó Đông Phương Tường?

Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, hết sức không hiểu.

Tống Chỉ Thi cười nói: "Tả thừa tướng cái lão bất tử đó, tuổi đã sắp về chiều rồi, lại còn muốn tới đoạt vị. Hừ! A Tuyết muốn cái vị trí kia cũng không có đơn giản như vậy, hắn muốn vị trí đó thì nhất định phải đánh ngã A Tường cùng Tả thừa tướng!"

"Ngươi còn chưa nói A Tuyết tại sao muốn đoạt vị?"

"Hừ, Bổn cung không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với ngươi." Nói xong, Tống Chỉ Thi khẽ quát một tiếng: "Bắt lấy nàng!"

Nguyệt Trì Lạc cả kinh, ngay lúc này, từ trong buội rậm nhảy ra vô số hắc y nhân, cầm đao sáng bóng loáng phi thân đến. Nhưng khiến cho Nguyệt Trì Lạc khiếp sợ nhất chính là người một thân áo đen đó, nam tử tuấn mỹ như thần thánh.

Giờ khắc này, tâm tình gì cũng không thể đủ để hình dung nỗi khiếp sợ của Nguyệt Trì Lạc.

Là hận cũng được, là kính trọng cũng thế.

Người đó, hắn bây giờ đang ở trước mắt nàng.

Tôn quý, xinh đẹp, tựa như một người sống rõ ràng sinh động.

Nhưng Nguyệt Trì Lạc biết, hắn là người chết, bởi vì hắn không có bất kỳ sức sống nào.

Tống Chỉ Thi nhướng mày, nhìn Nguyệt Trì Lạc cười cười, nói: "Không ngờ phải không? Thân phận ngươi là đệ tử của Thiên Cơ Các thật ra Bổn cung đã sớm biết, về phần sư phụ ngươi, ngươi nghĩ không ra là ai phái người đi giết sao? Ha ha. . . Bổn cung có lòng tốt nói cho ngươi biết đây, người giết sư phụ ngươi chính là hoàng thượng."

"Hoàng thượng?" Nguyệt Trì Lạc khó khăn nhúc nhích cánh môi: "Tại sao hoàng thượng phải giết sư phụ ta?"

"Lệnh chủ đời trước của Phượng Hoàng Lệnh, hoàng thượng sao có thể buông tha cho hắn?"

Trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Nguyệt Trì Lạc có cảm giác toàn bộ máu trong người đều đang từ từ đông đặc.



Thế nhưng lại chính là Hoàng đế, chỉ là đáp án này cũng không nằm ngoài dự đoán.

Có điều, ngay cả Tống Chỉ Thi cũng biết mình là người của Thiên Cơ Các, vậy A Tuyết thì sao?

Đúng rồi, hắn nhất định đã biết.

Cho nên ngày đó mới cần thiết hỏi nàng, rốt cuộc có giấu giếm hắn điều gì hay không?

Buồn cười mình còn tự cho là đúng giấu dẹm đi.

Chuyện gì mình cũng không chịu nói cho hắn biết, như vậy, A Tuyết nhất định rất thất vọng sao?

Nhưng mà, không đợi Nguyệt Trì Lạc suy nghĩ tận tường, người kia, đã từng là sư phụ của Nguyệt Trì Lạc nàng, hung hăng đánh qua một chưởng, Nguyệt Trì Lạc muốn lách người tránh sang một bên dự định đánh trả, nhưng mà nếu một chưởng này đánh ra, người nọ ngay cả thi thể cũng khó có thể bảo tồn.

Thời điểm một chưởng vừa đánh xuống, Nguyệt Trì Lạc lập tức bị đánh bay, máu tươi nhiễm đỏ trên xiêm y.

Ở dưới thân thể của nàng, nở rộ ra từng đóa hoa kiều diễm xoa hoa lóa mắt.

Lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát, nàng đâu đến nằm co rút lại ở trên đất.

Nhưng như thế nào cũng không vượt qua nổi sự bi ai ở trong lòng.

Người này đối với nàng, là yêu, là kính, cũng là hận.

Vậy mà hôm nay, nàng trơ mắt nhìn thi thể của hắn bị người khác thao túng trong tay mà không làm gì được.

Nàng phi Tống Chỉ Thi một tiếng, khinh bỉ nói: "Một người chết cũng lấy ra lợi dụng, ngươi không sợ sư phụ ta buổi tối biến thành ác quỷ tới bóp chết ngươi sao." Nói xong, một chút sức lực cũng không còn, hôn mê bất tỉnh.

Tống Chỉ Thi lạnh lùng cười một tiếng, ngũ quan xinh xắn dữ tợn xoắn xuýt lại cùng nhau: "Dẫn người đi."

Nguyệt Trì Lạc lần thứ hai tỉnh lại đã là mấy ngày sau. Văng vẳng ngoài tai là tiếng ầm ĩ long trời lở đất, cảm giác được có thứ gì ẩm ướt ở trên tóc, nàng gian nan mở mắt, lọt vào trong tầm mắt chình là một hàng ngũ hắc y nhân, cùng với vách núi đen sâu không thấy đáy, Nguyệt Trì Lạc bị trói trên cột gỗ, còn Tống Chỉ Thi đang cầm thanh kiếm để gác ngang trên cổ nàng.

Nhìn thấy thùng nước cách đó không xa, Nguyệt Trì Lạc mới biết, chất dính vừa rồi ở trên tóc mình chính là nước.

Lúc này, cảm thấy không khí có chút ngưng kết, Nguyệt Trì Lạc khó khăn giật giật đầu, mũi kiếm lập tức chọc vào cổ họng, ngay sau đó liền có máu màu tím đen từ cổ trượt xuống.

Tống Chỉ Thi thấy máu tím đen trên cổ nàng, lại lớn ti