
ô, anh tức giận gầm lên "Em đang làm cái gì vậy
hả???"
Cố Thanh Vũ đẩy anh ra, không trả lời, lại bị anh giữ chặt, ôm vào lòng "Sao lại bỏ đi, có biết anh tìm em rất cực khổ?"
Cô bật khóc "Chẳng phải anh muốn từ bỏ em sao? Mau buông em ra."
"Ai nói với em như vậy?"
"Em biết hết rồi, hôn thê của anh đã trở về, anh còn có ý định kết hôn, mẹ
của anh đã đến tìm em. Bà ấy không chấp nhận em, cả Lưu Tinh Tử cũng nói như vậy. Sao anh không nói cho em biết? Anh có biết, em đã rất tủi
thân? Tại sao? Tại sao lại gạt em. Lục Tử Ngạn, không phải đã hứa rồi
sao, nếu không yêu em nữa có thể thẳng thắng nói ra, để em có thể tự
mình buông tay. Chứ không phải như bây giờ, cả lòng tự trọng lẫn tự tin
cũng không còn..." Cố Thanh Vũ gào lên, đánh anh rất nhiều, cái gì cũng
nói ra hết. Anh còn định giấu cô?
Lục Tử Ngạn sững người, bất động một lúc, đã có chuyện gì mà anh không biết?? Anh siết lấy cô "Theo anh về nhà."
Cố Thanh Vũ lắc đầu, cố đẩy anh ra "Không..."
Lục Tử Ngạn hết kiên nhẫn, cơ thể cô đã lạnh như một khối băng rồi, vậy mà
còn cứng đầu? Anh đứng dậy, kéo cô vác lên vai, nhanh chóng bước đi. Cố
Thanh Vũ giật mình, đánh vào lưng anh "Mau bỏ em xuống, Lục Tử Ngạn..."
Anh không trả lời, mặc kệ hét ầm ĩ. Ngô Phong cùng mọi người thấy anh, hắn
mở cửa xe, anh quăng cô vào xe, rồi vòng ra bên trái, khởi động xe chạy
đi.
Ngô Phong nhìn vali dưới đất, đưa mắt nhìn bọn Phong Hiểu Ái. Hắn cười "Vali này mấy em giữ cho cô ấy đi, tôi đưa các em về."
"Vâng vâng." Phong Hiểu Ái nghe vậy, hai mắt sáng rỡ, dù sao cũng tìm được Cố Thanh Vũ rồi. Hiếm khi được đi nhờ xe giáo sư Ngô, cô phải nhân cơ hội, nhanh chân ngồi vào ghế phụ, rất phấn khích. Phương Bạch Nha và Lâm Phi Trúc lắc đầu đi theo sau.
....
Cố Thanh Vũ ngồi trong xe, mặt hướng ra ngoài, dù anh đã mở máy sưởi nhưng cô vẫn không ngừng run
vì lạnh. Lục Tử Ngạn nhanh chóng chạy về căn hộ, mặt mày tối sầm. Tiếp
tục vác cô lên vai, Cố Thanh Vũ gào lên "Thả em xuống, anh xem em là bao gạo sao? Lục Tử Ngạn, Lục Tử Ngạn!!! "
Hung hăng quăng cô vào
phòng tắm, Lục Tử Ngạn đưa tay cởi áo cô. Cố Thanh Vũ hoảng sợ chống cự
"Anh làm gì vậy?" Cô chưa từng thấy vẻ mặt đáng sợ này của anh, sự im
lặng của anh khiến cô như bị bóp chặt mỗi khi nhìn vào đôi mắt đục ngầu
kia.
Lục Tử Ngạn tức giận hét "Em muốn bị cảm hay sao? Còn không mau đi tắm."
Cố Thanh Vũ trả lời "Em bị cảm hay không là chuyện của em, anh quan tâm
làm gì?" Chẳng phải anh sắp kết hôn với nguời khác, còn đi tìm cô làm
gì, anh muốn cô phải nghe những gì anh nói sao..
"Cố Thanh Vũ,
em..." Lục Tử Ngạn đấm hai tay vào tường, chưa bao giờ cảm thấy tức giận như bây giờ, anh mím môi, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, con ngươi màu nâu
phản chiếu khuôn mặt góc cạnh trước mặt đang vô cùng khó coi, anh gục
đầu xuống đôi vai nhỏ, gầy yếu, kiệt sức mà nói "Em đang làm gì vậy? Tại sao lại bỏ đi, còn để lại tờ giấy li hôn? Em có biết....anh đã rất lo?
Cứ tưởng đã mất em...Tiểu Vũ...em muốn gì cứ nói với anh, bất mãn điều
gì thì nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết, tại sao lại ngốc nghếch bỏ đi như vậy???"
Anh tuyệt vọng chạy đi tìm cô khắp nơi, cứ như
người điên gặp ai cũng giữ lại hỏi thật kĩ, cứ nghĩ nếu không tìm được
em thì sau này sẽ thế nào. Mưa lớn như vậy, gió thét gào lạnh đến thấu
xương, em ốm yếu mỏng manh như vậy, sao có thể chịu được... Huống hồ đây lại là ban đêm, rất nguy hiểm.. Tiểu Vũ, em đang muốn thử sức chịu đựng của anh?
Lục Tử Ngạn muốn biết lí do cô bỏ đi, và tờ giấy li hôn đã được cô kí tên sẵn. Anh chưa từng nghĩ, mình sẽ cầm trên tay tờ giấy đó, lúc đó cả cơ thể anh như bất động..
Cố Thanh Vũ nhìn anh yếu mềm gục đầu trên vai mình, bờ tóc mịn ướt đẫm, giọng nói anh khản đặc
giống như đang khóc, nước mắt cô theo anh chảy dài, Lục Tử Ngạn hít mạnh "Khi nghe em gọi anh là Lục Tử Ngạn, cảm giác rất xa lạ, chẳng phải
thường ngày em hay gọi anh là "Ngạn Tử" sao?"
*Cách gọi thân mật của người con gái với con trai thường thêm chữ "tử" đằng sau tên.
Cố Thanh Vũ ôm lấy anh, cô không nói gì, chỉ bật khóc nức nở, cô sai rồi,
nếu Lục Tử Ngạn không yêu cô, đêm mưa gió như vậy, sẽ không chạy đi tìm
cô. "Ngạn Tử...xin lỗi, xin lỗi..anh...em xin lỗi..."
Lục Tử Ngạn vươn tay lau khoé mắt ướt nhoè, cúi đầu hôn Cố Thanh Vũ, bàn tay nhẹ
nhàng trút bỏ lớp áo trên cơ thể mỏng manh, trên da thịt trắng nõn lạnh
lẽo ngón tay lướt nhẹ, trượt theo đường cong tiến xuống dưới.... Dầm mưa quá lâu khiến cơ thể Cố Thanh Vũ bị mất sức, về đến nhà lại "lỡ dại" cùng anh mây mưa cuối cùng đến sáng nằm bất động một chỗ, nhiệt độ tăng cao, cả người
nhức mỏi. Còn tàn nhẫn hơn thế, cô chỉ mặc chiếc áo sơmi to rộng thùng
thình của anh, Lục Tử Ngạn đáng ghét dám quăng vali cô tại nghĩa trang
khiến cô không còn đồ để thay, cũng may Phong Hiểu Ái giữ dùm cô, sáng
này đã đem đến nhưng phải giặt lại vì nó hậu đậu làm ướt hết sạch. Anh
mở cửa bước vào, đặt tô cháo lên bàn, đánh thức Cố Thanh Vũ. Cô nhíu mày mở mắt, Lục Tử Ngạn thay miếng dán hạ sốt rồi nói "Anh nấu cháo, em ăn
đi."
Cố Thanh Vũ ngạc n