Snack's 1967
Đặc Quyền Của Giáo Sư

Đặc Quyền Của Giáo Sư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322592

Bình chọn: 7.00/10/259 lượt.

chạm môi

anh. Lục Tử Ngạn vô cùng ngạc nhiên, dù chỉ là vô tình..

"Ưm..hử? " Đúng lúc Cố Thanh Vuc vừa tỉnh giấc, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của anh liền thắc mắc.

Lục Tử Ngạn hai bên má hơi ửng đỏ, lộ dáng vẻ e thẹn "Tiêu Vũ, đột nhiên, anh muốn hôn em."

"Anh điên sao?" Câu nói của cô như tạt một gáo nước lạnh vào anh. Mày đẹp

liền nhíu lại, anh cất giọng "Tại sao em cứ thích phá hỏng không khí

thế? "

"Mau ngồi dậy, em mỏi chân rồi."

Lục Tử Ngạn bực

tức, dùng tay ấn đầu cô xuống, chạm môi mình. Cố Thanh Vũ trợn tròn mắt, nhịp tim phút chốc mất bình tĩnh. Tuy đây không phải nụ hôn đầu của hai người nhưng nó đến quá bất ngờ. Từ khoảng cách này cô có thể nhìn thấy

hàng mi dài của anh, cảm nhận hơi thở thanh lạnh cương nghị.

Lục Tử Ngạn hôn đủ rồi mới rời khỏi đôi môi Cố Thanh Vũ, đôi mắt màu đen ma mị giống như đang mê hoặc cô, bàn tay trên gáy vẫn chưa buông. Anh

nhếch miệng cười "Vãn còn đơ quá."

Cố Thanh Vũ giật mình, đẩy anh ra, đứng bật lên "Đồ lưu manh."

Lục Tử Ngạn ngồi dậy, tròng mắt lấp lánh "Yên tâm, chỉ lưu manh với mình em."

Cô hết nói nổi, thở ra một hơi, rồi mặc kệ anh bước đi.

"Tiểu Vũ."

Cách gọi thân mật của anh thường chỉ dùng khi ở nhà, bây giờ đột nhiên gọi

khiến cô không phản ứng kịp, ngơ ngác một chút mới trả lời "Chuyện gì."

Lục Tử Ngạn tỏ vẻ thoả mãn "Đùi em rất êm, cảm giác không tệ."

Cô:.....

Cố Thanh Vũ thật sự hối hận vì đã quay lại trả lời anh, Lục Tử Ngạn khốn khiếp.. Chuông reo giờ ăn trưa vừa reo lên, đám bạn Cố Thanh Vũ vui vẻ đi xuống

căn-tin, thường ngày cô hay cùng anh ăn trưa nhưng hôm nay tốt nhất thì

mặc kệ anh.

"Vũ Vũ, hôm nay không ăn một mình sao? " Phong Hiểu

Ái gắp miếng thịt trong khay thức ăn của Cố Thanh Vũ bỏ vào miệng. Nếu

là thường ngày, cô sẽ bỏ đi thật nhanh để ăn trưa một mình, dù là bạn

bè với nhau đã lâu nhưng rất ít khi ăn cơm chung.

"Em gái Cố, sao hôm nay đặc biệt dành thời gian cho chúng tôi vậy." Lâm Phi Trúc cừơi

lớn tiếng trêu chọc. Anh là bạn học từ thời cấp ba của Cố Thanh Vũ, chỉ

vừa kết thân với Phong Hiểu Ái vào năm trước. Anh cũng chưa biết cô và

Lục Tử Ngạn ở chung.

"Các cậu không vui sao?" Cố Thanh Vũ nhíu mày lướt nhìn đám người trước mặt.

"Haha..không có, dĩ nhiên là rất vui." Bọn họ đồng thanh trả lời.

Cố Thanh Vũ vừa ăn vừa suy tư, để anh ăn một mình chắc sẽ không làm loạn chứ?

"Ây, Lục giáo sư đó, thầy ấy thật sự rất đẹp trai! " Phong Hiểu Ái vừa ăn

vừa mơ mộng "Thầy ấy chắc chắn chưa có vợ, vậy là mình vẫn còn cơ hội.

Thầy lại là mẫu ngươig mình thích"

"Khụ...khụ." Vừa nghe xong, Cố Thanh Vũ liền bị mắc nghẹn.

Lâm Phi Trúc đưa cốc nước cho cô "Em gái Cố cần gì phải ngạc nhiên như vậy, mà cậu cũng không có cơ hội đâu Hiểu Ái."

"Này, tôi không mượn cậu nhé." Nó lập tức phản kháng lời của anh. Rồi quay

qua Cố Thanh Vũ "Vũ Vũ, cậu nói xem, tớ có cơ hội làm vợ thầy ấy không? "

"Hả, chuyện đó? " - Cố Thanh Vũ ngập ngừng, cô làm sao có thể

nói với nó: cô chính là người vợ chính thức của anh? Dù bọn họ chỉ đăng ký kết hôn chứ không tổ chức nhưng cô đã được xem là vợ của anh rồi.

Tiểu Ái, xin lỗi cậu!!!

"Cố Thanh Vũ." - Một giọng nói trầm tĩnh vang lên sau lưng cô. Cố Thanh Vũ quay đầu, là Lục Tử Ngạn..

"Giáo sư Lục." Thấy anh, Phong Hiểu Ái vui mừng cất tiếng, nhưng lại bị anh làm lơ.

"Hình như em vẫn chưa sắp xếp lại tài liệu trong phòng của tôi." Anh lạnh

lùng nói, đây là vẻ mặt vốn có của anh, trầm tĩnh và lạnh lẽo.

“Em cũng phải ăn cơm chứ !” – Cố Thanh Vũ cau mày, anh không phải là đang giận dỗi nên tìm cách đày đọa cô đấy chứ.

“Làm xong hẵng ăn.”

Lâm Phi Trúc thấy cô bị trách liền lên tiếng “Lục giáo sư, nếu không ăn trưa, cậu ấy…”

“Không phải chuyện của cậu !” – Chưa nói hết câu, Lục Tử Ngạn đã xen vào,

trừng mắt nhìn anh. Tiện tay kéo cô đi giữa những con mắt xung quanh.

Phong Hiểu Ái nhìn Cố Thanh Vũ cùng Đại thần của mình “tay trong tay” bước

đi, không can tâm, khuôn mặt vô cùng đáng thương, sao người bị kéo đi

không phải là cô ??? Phương Bạch Nha ngồi bên cạnh nhịn cười an ủi bạn.

---

“Giáo sư, thầy làm gì vậy ? Này…” – Cố Thanh Vũ bị lôi đi , uất ức hét lên.

Lục Tử Ngạn, nếu không phải đây là trường học, em đã đá cho anh một cước rồi !

Quăng cô vào phòng làm việc của mình, khuôn mặt thanh tú lộ rõ sự bất mãn “Hôm nay em không cùng anh ăn cơm.”

“Em có hẹn với bọn Tiểu Ái.”

“Không phải mọi khi em vẫn cùng anh ăn cơm sao ?”

Cố Thanh Vũ hết nói nổi, đây đâu phải ở nhà, chỉ cần cô không nghe lời ,

anh lại lôi cô vào đây. Cô thở ra một hơi “Ngạn Tử, làm vậy người khác

sẽ nghi ngờ.”

Lục Tử Ngạn cười tươi , để lộ hàm răng trắng đều

“Càng tốt !” Ôm lấy vòng eo cô “Nếu mọi người đều phát hiện ra quan hệ

của chúng ta, anh sẽ không cần hằng ngày lôi em vào phòng làm việc để

tâm tình mà đường đường chính chính hôn em giữa ‘thiên hạ’.”

Cố Thanh Vũ :…

Cuối cùng thì cô cũng phải ngồi ăn trưa cùng anh, lúc ăn điện thoại lien tục nhận được tin nhắn , nếu không phải là Hiểu Ái, thì là Phi Trúc, còn

không là Bạch Nha…tin nhắn đến dồn dập như thế cô còn chưa kịp đọc đã bị anh th