
.
Vọng,
Văn, Vấn, Thiết: tuy có xếp thứ tự trước sau (1.Vọng 2.Văn. 3.Vấn. 4.Thiết) đó
là nói, trước nhìn hình sắc người bệnh (vọng), rồi nghe tiếng nói (văn), hỏi
thêm bệnh căn (vấn), sau cùng mới thiết mạch (thiết), hầu như không thể đảo lộn
Thời điểm Tả San Hô khóc sướt mướt tôi không cho là
đúng, là một người từng trải, tôi cảm thấy không thể giải thích được cảm xúc tự
nhiên bộc phát tới mức khó tin này của cô ấy.
Cô ấy thế nhưng lại không biết tốt xấu, càng diễn càng
hăng: ” Hôn nhân không có tin tưởng thì còn gì để tiếp tục duy trì đây, ba ngày
năm bữa chiến tranh lạnh là tớ muốn sao?” Ánh mắt ai oán, khổ sở.
Tôi chỉ trấn an: “Cậu phải giải thích sự việc rõ ràng
từ đầu đến cuối thì tớ mới an ủi được cậu chứ, lên án công khai tên đó đi?”
“Chính là Hứa bác sĩ đó, tớ chẳng qua chỉ là
ngẫu nhiên gặp lại, rồi cùng nhau đi ăn chút điểm tâm, trùng hợp khi ấy trời vừa mới tạnh mưa, mặt đường còn
vài vũng nước, lúc đấy có một cái xe phóng qua làm nước bắn tung tóe, hắn che
giúp cho tớ một phen, chết ở chỗ là không may bị người nào đó thấy được. Từ đó
trở thành câu chuyện bị người ta bàn tán…”
“… Chuyện này thật là máu chó.. .” Mồ hôi tôi
rơi như mưa: “Không phải nói đàn ông càng phúc hắc thì lòng dạ càng hẹp hòi hay
sao? Chắc chắn là hắn ghen tị đấy.”
“Nếu thế thì tốt rồi, nhưng hiện tại tớ đang
mang thai con của hắn, thế mà hắn lại dám ở bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt!
Giờ còn chỉ trích tớ ở bên ngoài trước !”
Ai, tôi đối với chuyện nam nữ si tình trên cõi đời này
không có lời nào để nói: “Hai người các cậu tự xem lại mình đi, tớ chỉ khuyên
một câu, háo sắc cần phải có mức độ, huống chi cậu bây giờ cậu còn là người
từng trải nhất trong số chúng ta nữa …”
Cô ấy vẫn tiếp tục bày ra bộ dạng Tiểu Bạch không lớn
lên nổi, chốc lát như gió, chốc lát đã lại như mưa, vừa mới khóc lóc nức nở giờ
đã sau cơn mưa trời lại sáng, nín khóc mỉm cười kéo tôi đi xem một cửa hàng
quần áo mới trẻ em khai trương.
Lúc đi bộ trên đường lớn, ánh mắt Tả San Hô nhìn ngó
khắp xung quanh cuối cùng cũng thấy một điều gì đó: “Kia không phải lão Quan
nhà cậu sao? Sao lại cùng uống trà với một cô gái thế?”
Áng đèn xe chợt lóe lên lướt qua, không thể nhìn rõ
khuôn mặt của cô gái đó: “Có điều nhìn rất quen mắt , hình như đã gặp rồi…”
Cô ấy có một khuyết điểm đó chính là không dễ dàng
buông tha cho bất cứ một một chút đầu thừa đuôi thẹo bát quái nào mà cô ấy tóm
được, nhất là lại liên quan tới khuê trung mật hữu (bạn thân của nữ giới, có
thể nói những chuyện thầm kín): “Á, tớ nhớ ra rồi, kia
hình như là Dụ Hà? ! Tớ tuy chưa gặp qua nhiều lần, nhưng vẫn có chút ấn tượng
… Khuôn mặt hơi mơ hồ, một nửa ẩn sau rèm cửa sổ, cũng không chắc lắm .”
Nhưng mà cô ấy cho tới bây giờ cũng không thèm lo lắng
xem vết sẹo trong lòng tôi đã đóng vảy hay chưa, lại một phen sát muối lên: “Ôi
chao, hắn sao lại như vậy, tuy rằng là hợp đồng hôn nhân, nhưng không phải là
đã để cậu thành chính thức rồi sao? Giờ hắn lại cùng bạn gái trước dây dưa
không rõ, cậu cũng quan tâm tí nào sao? Tớ thấy tình huống này hai lần rồi đấy.
Hình như như bọn họ gặp mặt nhau khá là nhiều lần thì phải.”
Sau đó tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Thật quá đáng,
đàn ông ai cũng giống nhau, cổ nhân nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng
trộm, trộm được không bằng không trộm, còn có một câu là không trộm vẫn không
bằng trong bát người ta …” (Đầy đủ là: Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng hầu,
hầu không bằng kỹ, kỹ không bằng tình nhân, tình nhân không bằng trộm, trộm
không bằng không trộm)
Trong cửa hàng quần áo hơn phân nửa là vì quan tâm tới
da thịt mềm mại của em bé, nhiều chất liệu bằng bông mềm mại, hình dạng đáng
yêu, Tả San Hô liên tục thét chói tai, nhưng tôi một chút hứng thú cũng đều
không có, bỗng nhiên cảm thấy ba tháng mùa xuân kia giống như vườn hoa muôn tía
nghìn hồng ấm áp, thế nhưng trong đất lại sinh ra một cỗ cảm giác lạnh lẽo
Quan Ứng Thư luôn rất nhạy cảm: “Sao hôm nay im lặng
vậy, khóa học không thuận lợi sao?” Hắn xoa xoa đầu tôi, giọng nói sủng nịnh.
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, ánh nắng mặt trời hóa thành những sợi tơ vàng kim
tuyến, làm cho bộ dáng của hắn như được điêu khắc, rơi trên quần áo, vẻ đẹp
trai của hắn đột nhiên lộ ra một khí thế hào hùng, mãnh liệt như sóng.
Mũi tôi hơi chua xót, tôi luôn luôn đứng dưới ánh hào
quang của người ta, sao có thể với tới cái gọi là cả đời này bình yên chứ?
“Không có gì, hôm nay giáo viên giảng hơi nhiều, em có
chút cố sức.” Tôi thản nhiên nói qua cho có lệ.
“Ừ, ngày mai đề nghị với giáo viên đi, phải cân
nhắc tới những người có ít tế bào não như em chứ.” Hôm nay tâm tình hắn có vẻ
khá tốt, còn hùa nói giỡn với tôi. Tôi nên nghĩ như thế nào đây, nguyên nhân
vui vẻ này là do hắn cùng chị Dụ Hà gặp nhau ư?
Miệng hắn hạ xuống phía trước mặt tôi, tôi bỗng dưng
quay mặt qua chỗ khác, không lên tiếng.
“Anh nhớ đây là lần thứ hai em né tránh, nói đi,
rốt cuộc có chuyện gì?” Hắn sớm đã chuẩn bị, cũng không bởi tôi cự tuyệt mà
ph