
n anh
liền danh chính ngôn thuận ở bên nhau.”
Tôi im lặng, ý bảo hắn kể tiếp.
“Tiếp theo cũng giống như hàng nghìn cặp đôi sinh viên
khác cùng nhau ăn cơm, đi xem phim, còn cùng cô ấy đi dạo phố một lần. Sau lần
đó, anh thấy rất đau đầu, vì chưa bao giờ trải qua những chuyện như vậy.” Hắn
liếc mắt nhìn tôi một cái, không kể tiếp nữa.
“Sau đấy anh đưa chị ấy về nhà gặp mẹ, bà không
đồng ý, tiếp theo ngoài ý muốn của mẹ, trời xui đất khiến hai người liền bỏ
đi?” Tôi thử thăm dò, phỏng đoán .
Hắn gật gật đầu, không phủ nhận.
“Anh có phải muốn nói rằng em không cần lại sinh
ra khúc mắc trong lòng, rồi không buông xuống nổi chuyện trước kia của anh và
chị Dụ Hà đúng không? Được rồi được rồi, em đã biết, trước kia em vẫn canh cánh
trong lòng chuyện ấy là vì em cảm thấy em không bằng chị Dụ Hà. Không vĩ đại
bằng chị ấy, không có mị lực như chị ấy. Chị ấy là liễu rủ hoa kiều, mà em chỉ
thuộc hàng ngũ dong chi tục phấn (chỉ những người con gái bôi son trét phấn
tầm thường), đối lập như thế làm em cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Nhưng mà sau khi chúng ta cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, em cũng chậm
rãi nhận ra, hiểu được nhiều việc. Trên thế giới này không có cái chân lí tình
cảm gọi là đã hình thành thì không thay đổi, hai người nếu thích hợp hẳn là
phải luôn bên nhau, hỗ trợ nhau trong lúc hoạn nạn tới khi bạch đầu giai lão.
Huống chi mỗi người đều từng trải qua rất nhiều chuyện, chính vì anh có một
đoạn thời gian yêu chị Dụ Hà nên mới biết được hai người không thích hợp với
nhau, từ đó mới có thể dời bỏ mục tiêu để chuyển qua coi trọng em. Mà em đây,
đúng là trước kia chưa từng gặp mặt, chưa hiểu rõ anh lắm nên mới coi trọng tên
trộm là anh thôi. Cái này gọi là lịch sử quyết định tương lai.” Tôi lên tiếng
tổng kết, chấm dứt bài thuyết trình dào dạt.
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn tôi, tựa như có cái gì đó
tôi không hiểu đang chuyển động chìm nổi trầm ngâm, làm tôi có chút hoảng :”Sao
nào? Bị tài ăn nói độc nhất vô nhị của em lay động rồi hả? Quên không khoe với
anh , hồi em ở đại học tuy rằng không nổi tiếng bằng anh, thành tích cũng không
nổi trội giống anh, nhưng khi đó tham gia tiết mục sinh viên diễn thuyết em còn
được khen đấy!”
Rốt cục có thể xuất chiêu lôi chuyện cũ ra khoe
khoang, nên cố gắng dồn hết sức để nói ngoa: “Anh không biết lần ấy hoành tráng
thế nào đâu, tấp nập người tới xem, sinh viên dự thi rộn ràng nhốn nháo. Em khi
ấy vung lên đại đao, cùng quần hùng tranh đấu, cuối cùng với tư thế anh dũng,
rong ruổi sa trường, thắng được lưu danh muốn đời. Tên em được đặt trong viện
trở thành thần thoại tồn tại tới bây giờ!” Giọng điệu có chút hào khí ngất
trời, làm cho hắn cười lớn một trận .
Vốn vẫn nghển cổ trông ngóng, trông ngóng hắn sẽ thuận
tiện khen tôi vài câu, ai dè : “Em thật đúng là không biết khiêm tốn, chẳng qua
cũng chỉ là mấy trường đại học hợp tác cùng so tài. Thế mà vui đến mức này ư.”
“Ủa? Làm sao mà anh biết được vậy?”
Hắn trở nên mất tự nhiên, giọng nói khôi phục bình
thường: “Rốt cuộc là có muốn cùng đi dạo phố không, hay là để anh quay về thư
phòng ??”
“Muốn, sao lại không muốn chứ? !”
Thử nghĩ xem, giữa dòng người đi lại trên đường cái,
lôi kéo ông chồng người gặp người choáng váng, hoa gặp một hoa bất tỉnh như
thế, không phải là một sự kiện đáng nhìn sao, với lại tình huống kiểu này đúng
là hiếm có, thật sự nếu bỏ qua thôn này chắc chắn sẽ không gặp được quán khác,
ai không muốn đi không phải là đứa ngốc, mà chính là một kẻ đại ngốc!
Khí hậu ấm áp thật hợp lòng người, tôi chỉ mặc áo cộc
tay bên trong, Ứng Thư nói mặc như vậy được rồi. Quan Ứng Thư vẫn như cũ đeo
caravat, bên trong quần áo chỉnh tề, áo vest bên ngoài vắt ở bên khuỷu tay
trái, long trọng như là muốn mở họp báo trả lời phóng viên hoặc như thể sắp
tham gia tiệc tối.
Tôi không nói gì để mặc tay phải hắn nắm lấy tay tôi,
tay phải của tôi vừa mới ăn mạch thêm luân, kem ốc quế chưa kể uống nước ép lê,
mím miệng nhìn về phía trước thì thấy một đôi vợ chồng đang vui vẻ, người vợ
cũng đang mang thai, người chồng thật cẩn thận đỡ thắt lưng của cô ấy, cứ chốc
lát lại quan tâm hỏi cô ấy có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không.
Nhưng khi nhìn qua sườn mặt người nào đó thấy vẻ mặt hắn không có tí thay đổi
nào , tôi lại cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Quả nhiên là người so với người, tức chết người ta a.
Chẳng phải còn có một câu là “nhìn lên ta chẳng bằng
ai mà nhìn xuống lại chẳng ai bằng ta” sao? Đều là tình yêu chân thành, so với
người khác khi có được hạnh phúc trong tay, thì tôi đã là kẻ vô cùng hạnh phúc
rồi …
Thế nên hạnh phúc của Mạc Nhan Hinh tôi đây, vĩnh
viễn không thể nào kém hơn được .
“Quan Ứng Thư, em muốn ăn thịt cuốn mặn!”
“Còn ăn bậy bạ cái gì bên đường nữa thì lập tức
quay về nhà!” Hắn dương mắt nổi bão.
Dự tính ngày sinh là vào tháng Tám, nhưng mà đến tháng
Bảy bụng của tôi đã lớn như quả bóng rổ, tới mức cúi đầu cũng không thấy chân
mình đâu nữa. Chân tay phù thũng, khi đứng lập tức cảm thấy toàn thân vừa đau
nhức l