
n xã giao này hẳn là chuyện của bộ quan hệ xã hội
chứ? Chẳng lẽ bộ quan hệ xã hội công ty chúng tôi thiếu người? Ăn cơm thì ăn
cơm, sao phải đi
“Dưới tàng cây”?
Tôi không bình tĩnh : “Được, chờ tôi gọi điện thoại
báo cho bố tôi một tiếng.”
Tôi run rẩy lật danh thiếp, đây không chừng là chủ ý
của Quan Ứng Thư: “Alo ? Là tôi.”
Hắn “Ừ” một tiếng tỏ vẻ đã biết.
“Hôm nay tôi phải đi xã giao, anh gọi dì Chu đến làm
cơm chiều hoặc anh đi ra ngoài ăn đi?” Ngữ khí của tôi nhẹ như cánh bướm, không
dám nhấn trọng âm.
“Cô có năng lực xã giao từ bao giờ thế ?” Giọng nói
hắn trầm xuống.
“Do Du tổng ấy, tôi hiện tại là trợ lý của hắn, cùng
hắn đi đến “Dưới tàng cây” ăn cơm cùng vài vị khách…”
Chờ đợi tức giận ngập trời thổi quét, thế nhưng chỉ có
tiếng điện thoại”Tút tút tút”? Được buông tha nhanh thế sao? Tôi vui sắp điên
rồi…
Lần thứ hai đến đây nên không có gì rung động, cũng
không có loại phô trương như lần đầu khiến ai nấy đều lườm nguýt. Một người
phục vụ mặt mày tuấn tú đưa thẳng chúng tôi đến phòng riêng đã đặt trước có tên
rất độc đáo “Hoàng Đằng Tửu”. Tôi vừa xấu hổ vừa âm thầm tự đánh giá không biết
có phòng nào tên “Hồng Tô Thủ” cho xứng hay không . . .
(“Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu” miêu tả vẻ đẹp của đôi
tay.“Hồng tô thủ” chỉ đôi tay tinh tế hồng nhuận. “Hoàng đằng tửu” là kết hợp
với từ phía trên, miêu tả lúc đôi tay này rót rượu)
Ở đây phần lớn là các chú ba bốn mươi tuổi, kể ra thì
tôi cũng không hiểu ra sao nhưng cũng không nói gì. Cả phòng riêng chỉ có mỗi
tôi là nữ, cứ ngồi cười khúc khích cũng nghiễm nhiên đã là hấp dẫn.
Người được gọi là Vương tổng khi cười rộ thì mặt mày
chi chit nếp nhăn giống như lá khô, thấy tôi vẫn luôn bị lạnh nhạt liền cười
híp mắt mời rượu: “Làm sao Mạc tiểu thư cũng không dùng bữa đi? Cũng không thấy
uống rượu, không phải là không coi trọng chúng tôi sao?” Ông nói rõ to, nước
bọt bắn tận đến đĩa cá trình hấp trước mặt chưa có ai động đũa đến. Trong lòng
tôi vừa đau khổ lại tiếc hận, âm thầm nhớ kỹ có đói rã bụng cũng không ăn món
cá trình này . . .
“Không có không có.” Tôi thật sự không phải nhân vật
có chỗ dựa nên trả lời cũng hơi khó khăn.
“Toàn là món không thể ăn? Lại đây, gọi nhân viên nhà
hàng, mang thêm mấy món mà Mạc tiểu thư thích ăn.” Nụ cười của ông ta thực là
làm cho người ta buồn nôn.
Lúc trước giữa tôi và ông ta cách một người, ai biết
hắn lại là tên chó săn. Nay thấy ông ta có chút ân cần đối với tôi thì phát
điên năn nỉ muốn đổi vị trí với tôi, hắn nói là như thế có thể trao đổi gì đó
cùng Du Phái.
Trao đổi em gái anh ấy!
Tôi không thể làm gì, nên chỉ có ngồi tại chỗ không
nhúc nhích.
Du Phái coi như có hơi tùy hứng: “Nếu như vậy, tôi
liền đổi chỗ ngồi cùng tiểu Mạc vậy, cũng như nhau.”
Trong lòng tôi vui vẻ, muốn quý mạng mình thì cứ rời
xa Vương tổng. . .
Nào biết đâu rằng cái lão Vương tổng đáng ghét kia vẫn
còn chưa từ bỏ ý định: “Thế này là Mạc tiểu thư xem thường tôi, có chủ tâm muốn
rời xa tôi mà không ngồi với tôi đó ….” Ông ta cười đến giống như một đóa hoa
cúc. . .
Tôi nén giận, đặc biệt muốn thừa nhận ngay tại chỗ là
ông ta thực bã đậu thực đáng ghét.
“Đâu có đâu có, tiểu Mạc chúng tôi vừa mới đi làm nên
không hiểu lễ tiết, e là không biết nặng nhẹ, nếu đắc tội với Vương tổng sẽ
không tốt.” Du Phái có thiện ý giải vây.
Lập tức tôi có cảm giác tất cả khuyết điểm của hắn đều
biến mất, thật sự là người tốt nhất Vũ Trụ.
“Chớ sợ chớ sợ, tôi thích nghe người mới góp ý. Lời
thật thì khó nghe, hiện tại phàm là người có chút kinh nghiệm thì phần lớn đều
hiểu đạo trung dung, chả nói được ý kiến sắc bén hay giải thích độc đáo gì cả.”
Đây không phải trong ngõ hẻm dồn ngươi ta vào chỗ chết
sao? Hoàn toàn ngăn chặn cơ hội phản bác, thực là vô cùng xảo quyệt!
Du Phái dù sao còn trẻ nên không được cáo già như vậy,
bị chẹn họng thì cũng đành yên lặng không nói gì.
Được rồi, ông đã muốn nghe lời sắc bén,vậy thì vẫn còn
lời khó nói ra đây: “Được Vương tổng nâng đỡ, làm một người mới nên tôi thật sự
không có lời giải thích sắc bén nào về công tác. Vương tổng hăm dọa người như
vậy, chẳng lẽ là vì muốn nghe những lời nói khác?”
Sắc mặt ông ta có chút khó coi, phỏng đoán là thực sự
không biết tôi vốn thẳng thắn. Tôi tiếp tục bồi thêm một liều mạnh: “Phỏng đoán
Vương tổng cũng không phải người hay tán gẫu như vậy mà lãng phí thời gian nói
chuyện tào lao. Còn muốn trò chuyện thì có rất nhiều người mới sắc bén đi cùng
đó.”
Du Phái mặt liền biến sắc, rất thán phục tôi có hành
vi lỗ mãng không thèm lấy đại cục làm trọng .
Tôi thản nhiên nhấp một ngụm nước.
“Mạc tiểu thư thật sự là nhanh mồm nhanh miệng khiến
cho Vương mỗ có thêm kiến thức .”
Ông ta sắc mặt tỉnh bơ vẫn uống sạch một chén rượu trên tay: “Đi đàm phán
chuyện làm ăn, uống thêm một chén không tính là lãng phí chứ? Chẳng lẽ Mạc tiểu
thư cũng không chịu tán thưởng chút sao?”
Đây rõ ràng là không nao núng theo sát tôi gây khó dễ,
Du Phái cúi đầu: “Mau uống một chén, xong rồi chúng ta nói chuyện vui vẻ.”
Tôi lạnh sống l