Pair of Vintage Old School Fru
Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324283

Bình chọn: 9.00/10/428 lượt.

ng Tiểu Tân: không cần…

Soái ca giang sơn tận diệt: đại boss đang ở đấy sao?

Lắc mông Tiểu Tân: sao cậu biết?

Soái ca giang sơn tận diệt: quá dễ , cậu có thể bỏ qua

được đồ ăn ngon , cũng chỉ một nguyên nhân là do có trai đẹp..

Lắc mông Tiểu Tân: …

Soái ca giang sơn tận diệt: thế nào? Hai người đã lăn

bao nhiêu vòng trên giường rồi? Cái kia của hắn thế nào?

Tôi run run một cái, di động lăn xuống dưới…

Tôibuồn bực, cái di động này rõ ràng là hình hộp chữ

nhật, sao lại có thể giống như quả cầu lăn không dứt rồi liền dừng lại ở dưới

chân BOSS đại nhân?

Tôi nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác, tỏ vẻ bình

tĩnh, tỏ vẻ không thẹn với lương tâm.

Phải sau một lúc lâu hắn mới đưa trả lại cho tôi.

Tôi run lẩy bẩy mở lịch sử chat.

Soái ca giang sơn tận diệt: ? ? ?

Soái ca giang sơn tận diệt: xấu hổ tới không thể mở

miệng như vậy, không phải ED* đi? (biểu tượng: khuôn mặt cười to 1 cách đáng

khinh…)

*ED:

rối loạn dương cương


Soái ca giang sơn tận diệt: Mạc Nhan Hinh, tiết lộ một

chút riêng tư thì chết sao? Khẳng định là cậu biểu hiện không tốt, bị đá xuống

giường. Muốn hay không chị đây ra tay chỉ bảo cho vài thứ?

Mặt của tôi nhất thời giống như trúng kịch độc, lúc đỏ

lúc đen…

May mắn đại boss đưa điện thoại cho tôi xong, sau đấy

liền đi luôn ra ngoài = = bằng không

thật đúng là chẳng biết đối mặt kiểu gì, hỏi xem thế thì ai mà chịu được. Lắc

mông Tiểu Tân: cậu nói có đáng tin sao? !

Soái ca giang sơn tận diệt: Ai bảo không đáng tin? Gì

chứ? Nước Mỹ đang trong giai đoạn bầu cử à?

Lắc mông Tiểu Tân: chiêu này thật không chịu nổi, tớ

truyền nước xong rồi, đi trước đây~~~

Không quan tâm cô ấy xoi mói nữa.

Thời điểm Quan Ứng Thư đi vào, sắc mặt có điểm mất tự

nhiên, tôi đoán có lẽ đại hỏa đang lan tràn trong lòng hắn, nhưng vì ngại tôi

là bệnh nhân, nên không dám phát tác. Cũng đúng thôi, bất cứ ai nếu biết có

người khác ở sau lưng mình nói mình bị ED chắc chắn sẽ tức giận, chẳng phải nói

đàn ông ở phương diện này là không thể bị nghi ngờ sao? Giống như răng nanh con hổ không thể nhổ ra ấy.

Tôi ngắm nhìn gò má hắn lúc đang làm việc, trong đầu

nghĩ càng gỡ càng rối. Người xuất chúng nổi bật như vậy, đặt ở đâu cũng là mặt

trời, là viên ngọc sáng thì làm sao có thể vì một người mà dừng chân đây? Mặc

dù có đi nữa, cũng sẽ không phải những con hươu con hoẵng như tôi. Mà phải như

Dụ Hà sáng rõ như trăng trên trời, mới có thể đăng đối đứng chung một chỗ, xứng

đôi vừa lứa.

Chỉ tiếc, vầng trăng hạnh phúc kia, không phải cho

hắn…

“Than thở tức giận cái gì?” Hắn đột nhiên lên tiếng

làm tôi nhất thời trở tay không kịp.

“À, chính là ngày mai lại phải đi làm .” Trong lòng

bối rối nhưng cũng chỉ có thể tìm một cái lý do sứt sẹo như vậy để che giấu,

thật sự khó mà thốt ra được lời nói chạm vào vết đau của hắn.

“Ngày mai xin nghỉ phép đi.”

“Không cần, không cần, sau khi tan làm tôi đến đây là

được rồi, không cần phiền toái như vậy.” Tôi vội vàng từ chối, vì một chút trầy

da mà lại xin nghỉ phép, đó là cách làm của những người làm bằng thủy tinh

“Sau khi tan tầm chờ tôi.” Ngữ khí của hắn vẫn như vậy,

vênh mặt hất hàm sai khiến, thế nhưng tôi lại thậm chí không có cách nào phản

bác. Chỉ có thể suy nghĩ xem lên xe nơi nào để an toàn không bị phát hiện.

Đột nhiên nhớ tới đến một việc: “Ngày hôm qua, dì Ngô

nói cho tôi biết thứ Tư này là sinh nhật mẹ anh, chúng ta nên tặng bà món quà

gì thì tốt đây?”

Vì việc này, tôi thật đúng là đã sầu muộn cả đêm.

“Việc này cô không cần phải bận tâm, cứ giao cho tôi

là được rồi.” Sắc mặt hắn lại có vẻ không tốt. Thật đúng là tên tắc kè hoa.

“À.” Tôi có chút mệt mỏi, tôi suy nghĩ rõ lâu mới ra

được vài thứ, còn chưa kịp nói đã bị chết từ trong trứng nước, thật sự là bi

thống= =

Còn có một việc tôi chưa nói, đó là dì Ngô còn bảo cho

tôi biết, thứ Tư tuần sau cũng chính là sinh nhật đại BOSS. Tôi thật không dám

hỏi xem hắn muốn được tặng quà gì, nên chỉ có dựa vào những dấu vết về sở thích

trong cuộc sống bình thường hằng ngày của hắn để mà chậm rãi cân nhắc .

Có điều, cho dù đối với sự biến thái của hắn cũng đã

biết sơ sơ, nhưng tôi vẫn nghĩ đó là do sự cố một tế bào não của hắn bị chết= =

Tôi đã bí mật lên mạng tìm tòi một chút về tính

cách,sở thích của đàn ông thuộc cung Bò Cạp , kết quả thực là làm cho tôi không

thể nói được gì:

“Suy nghĩ cực đoan, đại đa số trong các tình huống đều

trầm mặc, không thích tranh cãi, nhưng khi tức giận thì không hề nói bừa. Thích

để tâm vào những chuyện vụn vặt, sợ hãi cô độc, nếu cảm thấy không vui sẽ biểu

hiện ra ngoài. Cá tính cường hãn mà không thỏa hiệp, sẽ vì được người yêu tặng,

dù chỉ là món quà nhỏ cũng đều mừng rỡ như điên…”

Cái quái gì thế? Từ trên tổng hợp lại thì chẳng lẽ

người yêu hắn tặng cái gì cũng đều là lãng phí hay sao?



Thời gian bay đi trong nháy mắt, chẳng mấy chốc đã đến

thứ Tư.

Tôi nghĩ đến câu “Giao cho tôi là được rồi” của Quan

Ứng Thư thì liên tưởng đến món quà gì đó rất mới mẻ, rất long trọng. Kết quả

hắn đưa cho tôi một cái hộp hình bàn tay được đóng