
ểu sao lại cảm ơn mình, chẳng lẽ mình mồm rộng
lại hóa ra tốt?
Suy nghĩ của Tần Dập Dập kỳ thật vô cùng đơn giản cùng
thẳng thắn, bây giờ cô đã là nhân vật phong vân ở trường học, lại đang ở đầu
sóng ngọn gió mối họa mang tên thư tình, tùy tiện một cái gió thổi cỏ lay cũng
có thể làm cho quần chúng hóng hớt về vụ bức thư, ngược lại cô óc thể danh
chính ngôn thuận công khai thường xuyên ra vào văn phòng Thầy Mạc, cô sẽ đánh
dấu đề bài không hiểu muốn thỉnh giáo, trong mắt người ngoài chính là Tần Dập
Dập do không hiểu vấn đề nhiều lần nên bị thầy giáo gọi đến “Uống trà” …
Nhưng mà cô không biết, trên đời này người hiểu rõ cô
không chỉ có một mình cô…
Ngô Bân cùng Tần Dập Dập là thanh mai trúc mã cùng
nhau lớn lên từ nhỏ, biết nhau từ lúc còn để chỏm tóc. Lúc nào thì cô bi bô tập
nói cho tới lúc nào không còn tè dầm, khi nào thì khóc rống lên không ngừng chỉ
vì một khối socola, khi nào thì thay chiếc răng đầu tiên hắn đều biết rõ, tất
cả mọi thứ của cô hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Từ lúc lên trung học, hắn vụt cao lớn lên, Tần Dập Dập
phải ngẩng đầu lên mới thấy, điều này khiến cô rất bất mãn. Hai người thường
cãi nhau ầm ĩ trên đường về nhà.
“Bánh bột ngô, từ bây giờ tôi sẽ không gọi biệt
danh hồi nhỏ của cậu nữa, cậu đừng nói cho mẹ tôi sóng gió hôm nay ở trường
được không?” Về đến nhà Tần Dập Dập mới nhớ ra phải bịt miệng người nào đó lại.
Ngô Bân nhíu mày: “Không phải nói không gọi biệt danh
sao? Muốn tôi đồng ý cũng được thôi, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một việc.”
“Được được được, mười việc cũng được.” Có việc cần nhờ
người ta đương nhiên là yếu thế hơn. Những kiểu điều kiện loại này từ nhỏ Tần
Dập Dập đã đếm không hết, thêm một hai cái cũng chả sao, chỉ là da mặt sẽ dày
hơn sau khi quỵt nợ mà thôi.
“Bây giờ tôi chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ ra rồi
sẽ nói cho cậu.” Ngô Bân cũng không biết khi nào mặt mày đã nẩy nở, đã không
còn tính trẻ con, mà có vẻ có chút phong lưu phóng khoáng.
“Nói thế là đồng ý rồi nhé, mẹ tôi mà đuổi đánh tôi
khắp sân thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu” Cô giơ nắm đấm uy hiếp.
“Không hiểu cái tên Từ Vĩ Dân kia thích cậu ở
điểm nào không biết, hay mắt mù rồi, cậu bạo lực không dịu dàng không nói, còn
nói dối không chớp mắt, từ trên xuống dưới chả thấy một ưu điểm nào…” Ngô Bân
làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ.
Phút chốc, bụi bặm ngày mùa thu quét trên đường báo
hiệu bất ổn sói rống quỷ kêu… Gió thu thổi lá ngô đồng xào xạc, giống như đứa
em trai sắp kể lại chuyện xưa.
“Thầy Mạc, bài này giải thế nào ạ? Đề bài nói ra
đường parabol đúng không? Sao em lại tính ra thành hình elip?” Tần Dập Dập lại
ở trong văn phòng tuy không tính là rộng nhưng sáng sủa chăm ngoan hiếu học.
“Thầy vừa giảng lúc nãy rồi mà…” Mạc Kha im lặng
nhìn cô, đối với sự lơ mơ của cô đành bó tay.
“Ồ? Thế sao?” Tần Dập Dập ngượng ngùng không nói nữa,
thật ra là cô thấy trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ mà không nói gì
thì sẽ rất xấu hổ…
“Bình thường học sinh không cẩn thận cũng sẽ bị
sai giống em, em cẩn thận tính lại lần nữa, xem cuối cùng phương trình đường
cong là dạng gì .” Hắn kiên nhẫn chỉ bảo.
Chủ đề này Tần Dập Dập đã từ từ nhắm hai mắt để quên
đi: “Thì ra là thế. Đúng rồi thầy Mạc, kì thi toán tháng vừa rồi của ban chúng
em thế nào ạ? Thứ hạng ở các lớp có thay đổi gì không?”
Mạc Kha không biết nói gì hơn: “Dập Dập, vấn đề này từ
lúc tan học em đã hỏi thầy không dưới 8 lần, ban chúng ta thi rất khá, các em
rất cố gắng, không phụ thầy kì vọng đã đoạt
được vòng nguyệt quế.”
“Yeah, yeah, thật là tốt quá đi.” Còn một vấn đề nữa
nhưng cô không biết phải mở miệng như thế nào.
“Em có chuyện gì muốn nói vói thầy à? Cả buổi
chiều cứ ấp a ấp úng, không phải định chờ tới lúc ăn cơm tối đấy chứ .” Mạc Kha
nhịn không được mở miệng, nhìn tiểu nha đầu lừa đảo cả chiều cứ muốn nói lại
thôi, kỳ thật trong lòng hắn cũng có chút chờ mong…
Tần Dập Dập bẻ bẻ khớp tay mở miệng: “Thứ Bảy tuần sau
sinh nhật em, em muốn mời thầy ăn cơm… Em đã xem qua thời khoá biểu rồi, thứ
Bảy tuần sau thầy không có lớp nào phải học bù, hơn nữa ngày đó đúng dịp đại
hội thể dục thể thao mùa thu, cấp ba cũng được nghỉ học một ngày.” Để đạt được
mục đích, cô đã điều tra cặn kẽ, hơn nữa còn loại bỏ cả các chướng ngại vật
ngăn cản.
Mạc Kha nhìn cô khẩn trương chờ đợi câu trả lời thuyết
phục không khỏi cảm thấy buồn cười, rất tự nhiên xoa đầu cô: “Biết rồi, tiểu
nha đầu lừa đảo, đã mười sáu tuổi rồi đấy.”
Tần Dập Dập cao hứng hận không thể nhảy cao ba thước,
điều duy nhất không hài lòng là giọng nói của hắn, làm như cô là trẻ con ba
tuổi không bằng.
Kỳ thật đây là một bữa tối bí mật, cô nói dối gia đình
là Phùng Hoan Nhi muốn mở tiệc chiêu đãi cô bước sang ngày sinh nhật quan
trọng, lí do này tương đối hợp lí, bởi vì trùng hợp là hai người sinh nhật cùng
ngày. Ngô Bân cũng nhiệt tình mời cô đến công viên chơi trò chơi để tổ chức sinh
nhật nhưng cô lại nói dối là ngày đó bố cô đã chuẩn bị hết mọi tiết mục rồi,
không có thời gian ra ngoài.
Ngày nào cô với Phùng Hoa