
sau mặt người khác cũng không được gọi là công tử, về sau ngươi phải luôn theo bên người ta, nếu trước mặt người khác
mà gọi ta là công tử, sau lại sửa miệng bảo ta đại ca, chẳng phải làm
người ta ghi ngờ?”
Diệp Hàm biết Bùi Cảnh Duệ nhắc đến chuyện nàng ở trước mặt Kính Quân An gọi sai, nhưng nàng phải gọi hắn là “đại ca”, luôn cảm thấy như vậy
là đại bất kính với hắn.
“Hàm nhi.”
“Dạ, công tử.” Diệp Hàm nghe Bùi Cảnh Duệ nhắc, lập tức buông bát xuống.
Bùi Cảnh Duệ nhìn Diệp Hàm, bất đắc dĩ mà lắc đầu, hắn cầm lấy bát
cơm đưa cho nàng, thấy Diệp Hàm một lần nữa há miệng ăn cơm mới nói:
“Hàm nhi, nếu ngươi không gọi ta là công tử nữa, kia đại ca sẽ không
phạt ngươi.”
Thấy nàng ngẩng đầu nhìn mình, Bùi Cảnh Duệ cố ý dỗ nàng nói: “Ta
nghĩ hai chúng ta nhất định là quá mức xa cách, mới làm cho ngươi gọi
một tiếng đại ca khó khăn như vậy. Hay như vậy đi, bắt đầu từ hôm nay,
ngươi liền dọn vào phòng đại ca, ban ngày chúng ta như hình với bóng,
đêm chúng ta đồng giường cùng chẩm, kể từ đó, tình cảm hai huynh đệ
chúng ta nhất định thêm gắn bó, ngươi tự nhiên sẽ không còn cảm thấy xa cách đại ca, muốn gọi…”
Bùi Cảnh Duệ bị tiếng ho khan của Diệp Hàm mà phải ngừng nói, mà Diệp Hàm ho khan dĩ nhiên là bị lời nói của hắn dọa cho, thế này hai người
đều biết, từ nay về sau, Diệp Hàm sẽ nhất định ngoan ngoãn gọi Bùi Cảnh
Duệ một tiếng “Đại ca.”Từ ngày cùng Bùi Cảnh Duệ nói chuyện ở thư phòng, Diệp Hàm phát
hiện hắn thật sự khác với trước đây. Trước đây khi hai người gặp mặt,
luôn khách sáo mà xa cách, tuy rằng hắn là đại ca nàng, nhưng trước đâu
hai người chủ tớ thân phận rất rõ ràng; nhưng từ ngày ấy, trừ bỏ việc
hắn luôn bảo nàng đi theo bên người cùng xử lí mọi chuyện, không cho một mình nàng đi xung quanh dò xét thương môn.
Mặt khác, Diệp Hàm cũng phát hiện thái độ của Bùi Cảnh Duệ với nàng
cũng không còn lạnh nhạt như trước, trước kia nàng ra ngoài một, hai
tháng, cùng lắm hắn chỉ hỏi người hầu hoặc Nguyên thúc một câu, biết chỗ nàng đi cũng không hỏi tiếp, nhưng từ ngày ấy, mặc kệ là nàng đến nơi
nào, trừ bỏ Tiểu Tương phải đi theo nàng, hắn nhất định gọi Nguyên Phong hoặc Nguyên Hòa đi cùng, nếu nàng không cho bọn họ đi cùng, chỉ sợ ngay cả cửa lớn Vương phủ cũng không ra được.
Hắn cũng thường xuyên trừng mắt nhìn nàng, mỗi khi hai người ở chỗ
không người, thích nắm tay nàng hoặc chạm vào hai má nàng, hắn nói như
vậy mới có thể bồi đắp tình cảm, mà nàng cũng sẽ không sợ ở chung cùng
hắn.
Bùi Cảnh Duệ nhìn thấy bàn tay trắng nõn của Diệp Hàm, đôi môi đỏ
mọng khẽ mở, lông mi hơi nhíu, đôi mắt long lanh, bộ dáng hơi chút đăm
chiêu, hoàn toàn hé lộ kiều thái của tiểu nữ nhân, hắn càng ngắm càng
nhận ra nàng xinh đẹp thiên tiên, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của
nàng đều làm hắn động tâm.
Hôm nay dùng xong đồ ăn sáng hắn gọi nàng đến thư phòng, mặt ngoài
là muốn nàng đến xem một ít sổ sách, nhưng thật ra là không muốn mang
nàng đi Hàm Yên lâu thương lượng việc buôn bán.
Nếu là dĩ vãng, hắn nhất định sẽ không chút do dự để Diệp Hàm đi
trước, cho nàng có thêm kinh nghiệm, thậm chí để nàng đi xử lí một
mình, hắn đều có thể an tâm, bởi vì hắn biết những thương nhân đó rất có cảm tình cũng như bội phục Hàm nhi, điểm ấy đều là từ Nguyên Lệnh mà
biết được, lúc ấy hắn còn thấy cao hứng thay Hàm nhi, tuổi còn trẻ như
vậy đã có thể lấy được chân tâm. Hắn biết Hàm nhi thường cùng các thương gia đến Hàm Yên lâu bàn bạc, tuy mỗi một lần đều có Nguyên Lệnh đi
cùng, nhưng từ khi biết nàng là nữ nhân, hắn phi thường không đồng ý, vì hắn nghĩ Hàm nhi là người của hắn rồi, không nên cùng nam nhân khác đến những nơi như vậy, nên lần này hắn hoàn toàn một tay xử lí.
Hôm nay Diệp Hàm ăn mặc như ngày thường, khoác trường bào màu trắng,
Bùi Cảnh Duệ nhìn ngắm nàng xinh đẹp kiều thái như vậy, không khỏi thầm
nghĩ, nếu Hàm nhi mặc đồ con gái, sẽ trông như thế nào? Nghĩ nghĩ, cầm
lấy bút vẽ lên giấy bức hình diễm lệ trong lòng.
Bùi Cảnh Duệ vừa vẽ vừa nghĩ, cảm giác của mình về Hàm nhi không biết thay đổi từ bao giờ. Lúc không biết nàng là nữ nhi, tuy tình cảm hai
người xa cách, nhưng hắn cũng cảm thấy không sao cả, nghĩ thầm, chỉ cần
Hàm nhi có thể làm tốt chuyện hắn giao cho là tốt rồi. Nhưng sau đêm đó, hắn hy vọng nàng có thể cùng mình thân thiết hơn, hắn hy vọng nàng có
thể mặc nữ trang vì hắn, hy vọng nàng có thể ngọt ngào gọi hắn một tiếng “Duệ ca”, hắn hy vọng nàng…
A! Tóm lại hắn thật hy vọng mãnh liệt Hàm nhi thuộc về hắn…
Từ lúc Diệp Hàm bước vào thư phòng, vẫn chìm trong suy nghĩ của chính mình. Bùi Cảnh Duệ gọi nàng đến vì hắn muốn xem sổ sách nàng tính toán
nhiều ngày qua, nếu có vấn đề gì có thể hỏi trực tiếp nàng, nhưng đến
giờ hắn vẫn không mở miệng, nên nàng vẫn trầm tư suy nghĩ.
Đối với sự thay đổi của Bùi Cảnh Duệ mấy ngày gần đây, nàng từng nói
với Tiểu Tương, khi đó Tiểu Tương nói với nàng: “Tiểu thiếu gia, có lẽ
đại công tử rốt cục phát hiện, biết vài năm nay ngươi vẫn dốc sức vì Bùi gia tứ môn, hơn nữa vài ngày trước ngươi lại bị bệnh, nên người tạm
thời làm