
ịnh hắn có chuyện quan trọng phải bẩm tấu. “Cảnh Duệ, ngươi đi
cùng trẫm. Hàm nhi, chuyện của Hoàng hậu, trẫm làm ngươi hao tổn tâm
trí.”
“Hoàng thượng xin an tâm, Diệp Hàm nhất định hết sức.”
***
Trời mới tờ mờ sáng, một hàng bốn người vội vàng thúc ngựa tiến vào huyện Quán Khẩu.
“Đại ca,
phía trước có một gian khách điếm, không bằng chúng ta nghỉ ngơi lúc này được không?” Diệp Hàm ôm Tiểu Tương phi ngựa lên trước hỏi Bùi Cảnh
Duệ,
“Được.” Bùi Cảnh Duệ gật đầu, “Nguyên Lệnh, tiến lên xem xét.”
“Vâng, đại công tử.” Nguyên Lệnh nghe lệnh, lập tức phi ngựa hướng khách điếm chạy đi.
“Cảm ơn đại ca.”
“Mệt không? Có cần đại ca giúp không?” Bùi Cảnh Duệ nhìn Diệp Hàm cùng Tiểu Tương ngồi cùng một ngựa.
“Không cần làm phiền đại ca, Diệp Hàm còn có thể.” Diệp Hàm một bên điều chỉnh để
Tiểu Tương tựa vào lòng mình, một bên tiếp tục tiến về phía trước.
Bảy ngày
trước, Diệp Hàm xem chẩn cho hoàng hậu, xác định hoàng hậu trúng “Vô tâm cổ”, nàng cùng các ngự y thử các loại thuốc giải, nhưng đều không có
tiến triển. Hai ngày sau, Vũ Huyền Môn ở Thành Đô dùng bồ câu đưa tin về An Bình vương phủ, nói tiểu thư của Thái thú Thành Đô cũng trúng “Vô
tâm cổ”, thầy thuốc của Vũ Huyền môn bó tay không biện pháp, hy vọng
Diệp Hàm có thể tới Thành Đô một chuyến.
Vì hai
người đều mắc bệnh giống nhau, mà ban đầu “Vô tâm cổ” cũng từ đất Thục
(1) truyền ra, bởi vậy Diệp Hàm xin Bùi Cảnh Duệ tấu thỉnh lên Hoàng
thượng, để cho nàng đi đến đó một chuyến, có lẽ sẽ tìm ra dược thảo giải được cổ độc.
Được Hoàng thượng đồng ý, Diệp Hàm vốn định đi trước một mình, nhưng Bùi Cảnh Duệ
cũng đang định đến Thục, cùng bàn bạc với Kính Quân An đem giặc Phù
Phòng một lưới bắt hết, vì thế hai người dẫn theo Tiểu Tương cùng Nguyên Lệnh xuất phát.
Vì bọn họ
chạy không ngừng nghỉ, không tìm nơi dừng chân, bởi vậy đêm qua bốn
người ăn ngủ ở rừng trúc cách huyện Quán Khẩu ba mươi dặm.
Bùi Cảnh
Duệ, Diệp Hàm cùng Nguyên Lệnh đều là người luyện võ, một đêm ăn ngủ
ngoài trời cũng không sao, nhưng Tiểu Tương lại nhiễm phong hàn, cả
người phát sốt nóng bỏng buộc bọn họ phải lập tức lên ngựa đuổi tới
huyện Quán Khẩu.
Khi Bùi Cảnh Duệ cùng Diệp Hàm tới trước cửa khách điếm, chưởng quầy đã ra tiếp đón, dẫn đến một biệt viện yên tĩnh.
“Khách
quan, biệt viện n ày là phòng hảo hạng yên tĩnh nhất của khách điếm
chúng ta, các ngươi cứ việc an tâm điều dưỡng thân mình, sẽ không có
người khác đến quấy rầy.”
“Chưởng
quầy, cảm ơn ngươi.” Diệp Hàm khách khí cảm tạ, “Đúng rồi, xin hỏi ngươi phòng bếp ở nơi nào? Ta nghĩ mượn một chút, sắc một ít dược thảo.”
“Khách quan, ta lập tức đi phân phó đầu bếp của phòng bếp, bảo hắn…”
“Không cần phiền toái, bởi vì những dược thảo này nếu lúc sắc không cẩn thận, quá lửa sẽ mất dược hiệu, nên ta muốn tự tay làm.”
“Thì ra là như vậy, chốc lát ta sẽ gọi tiểu nhị mang ngươi đi phòng bếp.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì.” Chưởng quầy cười nói.
Diệp Hàm an trí Tiểu Tương xong, theo tiểu nhị đi đến phòng bếp.
“Đại ca ca, ngươi cũng làm đồ ăn à?” Một tiểu cô nương mặc áo hồng hỏi Diệp Hàm.
“Đúng vậy. Nhưng mà ta không phải làm đồ ăn, ta sắc thuốc cho một vị tỷ tỷ.”
“Sắc
thuốc? Có phải một loại nước trà đen đen, vừa đắng vừa khó uống còn có
thể làm người ta muốn phun?” Tiểu cô nương nghiêm mặt hình dung.
“Ừ, là khó uống, nhưng mà tỷ tỷ kia sinh bệnh, không uống thuốc sẽ không khỏi bệnh.”
“Đại ca ca, chờ một chút ta có thể cùng ngươi đi xem đại tỷ tỷ kia được không?”
“Được a! Nhưng vì sao ngươi muốn đi nhìn đại tỷ tỷ vậy?” Diệp Hàm tò mò hỏi.
Tiểu cô
nương cười vui vẻ, “Ta muốn nhìn đại tỷ tỷ có xinh đẹp hay không a?”,
Tiểu cô nương thấy Diệp Hàm cười nàng, tiếp tục nói: “Vì ngươi đẹp như
vậy, nếu tỷ tỷ không xinh đẹp, ta đây chính là muốn nói cho àng, không
cho nàng thích ngươi.”
“Ha, vì cái gì?” Diệp Hàm buông chiếc quạt bếp, ôm tiểu cô nương ngồi xuống một băng ghế nhỏ.
“Bởi vì
nếu đại tỷ tỷ không xinh đẹp sẽ không xứng với ngươi nha! Nên nàng không thể thích ngươi.” Tiểu cô nương nói xong, lập tức cười hì hì: “Đại ca
ca, ngươi không thể chờ Vân Oa lớn lên, để Vân Oa làm nương tử cuả
ngươi? A Vượng ca ca cách vách mỗi lần nhìn thấy Vân Oa, đều cùng mẹ Vân Oa nói như vậy, nhưng mà Vân Oa thích đại ca ca thơm thơm, không thích A Vượng ca ca hôi hôi.”
Diệp Hàm
nghe lời trẻ con của Vân Oa chỉ biết mỉm cười, tuy tuổi hai người kém
nhau xa, nói chuyện với nhau lại rất vui vẻ, hợp ý.
Bỗng có
tiếng động đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người, tiếp theo có ba gã
hắc y nhân xuất hiện ở cửa phòng bếp, Vân Oa sợ hãi kêu ra tiếng.
Phát hiện
lai giả bất thiện [người đến không là người tốt'> , Diệp Hàm lập tức điểm vào huyệt ngủ của Vân Oa, sau đó ôm lấy Vân Oa phi thân khỏi phòng bếp, định đem bé đến nơi an toàn, lại bị gã hắc y nhân ngăn lại.
“Ba vị đại ca, không biết vì sao lại ngăn cản tại hạ?” Diệp Hàm vừa hỏi vừa đánh giá đối phương.
“Đừng cùng hắn vô nghĩa! Đem hắn mang về đi, đến lúc đó Bùi Cảnh Duệ tự nhiên phải lấy thứ đó đến đổi hắn trở về.” Hắc y nhân bên phải nói với gã ở giữa.
Tê