
trong lòng Bùi Cảnh Duệ.
“Hàm nhi!” Bùi Cảnh Duệ kinh hô một tiếng, bất chấp chuyện khác, ôm lấy Diệp Hàm
chạy về phòng thuốc của Đường môn, trước khi đi còn cao giọng nói: “Quân An, Đường đại gia, nơi này giao cho các ngươi. Đường Nghệ, Đường Tường, mời đi theo ta!”
Hai người bị gọi lập tức theo sau.
Bùi Cảnh
Duệ ôm Diệp Hàm vào phòng thuốc, chỉ thấy bên trong đâu đâu cũng là
thuốc, hắn đặt Diệp Hàm xuống giường, vén cao ống tay áo nàng, phát hiện miệng vết thương đã biến thành màu đen.
“Bùi công
tử, nhị đệ cùng tứ đệ của ta đã tìm vị thuốc như Bùi thiếu gia nói, nhất thời nửa giây không thể có ngay được, nhưng nếu tìm được thứ trân quý
đó, có lẽ có thể đem cổ trùng lấy ra cũng không chừng.” Đường Nghệ an ủi Bùi Cảnh Duệ.
Bùi Cảnh Duệ nghe vậy, há miệng định nói, rồi lại không biết nên nói gì, dù sao chủ ý hôm nay xuất phát từ Diệp Hàm.
Ngày ấy
hắn cùng Kính Quân còn thảo luận chuyện này, Diệp Hàm đề ra kế giả danh
dụ địch, nếu Vô Tâm cổ thật sự xuất phát từ giặc Phù Phong, kia nếu bọn
hắn không còn đường lui, nhất định sẽ phóng thích cổ trùng hấp dẫn sự
chú ý của mọi người, đến lúc đó có thể bắt cổ.
“Bắt cổ?” Mọi người khó hiểu.
“Đúng vậy, bắt cổ, chỉ có thể lấy được cổ, mới có thể tìm ra giải dược.” Diệp Hàm giải thích.
“Chuyện giải dược ngươi có nắm chắc?” Kính Quân An nghe xong lời nàng, hỏi ra nghi hoặc của mọi người.
“Trước mắt thì chưa nắm chắc, nhưng ngày đó ta đã phân phó thầy thuốc của Vũ Huyền môn đến Miêu Cương tìm tất cả các loại dược thảo có thể trợ giúp, về
phần chuyện cầm cổ, ta đã có biện pháp, tuy có chút nguy hiểm, nhưng vẫn nên thử một lần.”
“Cảnh Duệ, theo ngươi thấy, có khả năng thành công sao?” Kính Quân An lo lắng chuyện cầm cổ sẽ có người thương vong.
“Theo lời
Hàm nhi, đây là biện pháp trước mắt tốt nhất, dù sao hoàng hậu nương
nương cùng tiểu thư Thái thú đều đang nguy hiểm, không nên để kéo dài.”
Bùi Cảnh Duệ nhíu mày, trầm trọng nói, rồi lại nhìn nhìn Diệp Hàm, hỏi:
“Hàm nhi, ngươi vừa rồi nói có nguy hiểm, là thế nào?”
Diệp Hàm
không ngờ Bùi Cảnh Duệ sẽ hỏi thế này, kế sách của nàng là muốn giúp hắn sớm ngày bắt giặc Phù Phong, đến lúc đó có thể moi được từ miệng chúng
trước đây đã cho cổ trùng ăn gì. Nhưng nếu không thể bắt được người, lúc hỗn chiến đối phương có thể dùng cổ, cũng là một biện pháp. Như lời Bùi Cảnh Duệ nói, hoàng hậu nương nương cùng con gái Thái thú bệnh tình rất nặng, hai người trúng cổ đã lâu, thân thể cực kì suy yếu, thật sự không thể chịu nổi quá trình dụ cổ, nên nàng quyết định lấy mình làm người
trúng cổ.
“Đại ca không cần lo lắng, Diệp Hàm đều có chủ trương.” Nàng tránh ánh mắt quan tâm của Bùi Cảnh Duệ.
“Một khi đã như vậy, việc này phải nhanh chóng tiến hành.” Kính Quân An vội nói.
“Tướng
quân chậm đã,” Diệp Hàm lên tiếng ngăn lại, “Tin tức này phải đợi hai
ngày nữa mới truyền ra, nếu không chỉ sợ thất bại trong gang tấc.
Sở dĩ nàng bảo chờ hai ngày, một vì lúc đó thầy thuốc của Huyền Vũ môn mới có thể
trở về, mới có thể chuẩn bị nhiều phương pháp chữa trị khác nhau, chỉ hy vọng hết thảy đều như nàng tính toán.
Nhìn Diệp
Hàm nửa tỉnh nửa mê, Bùi Cảnh Duệ trăm nỗi ngổn ngang trong lòng, tưởng
tượng nàng căn bản không để ý tình cảm của hắn, hắn sẽ không phải oán
nàng vô tình.
Chuyện tới nước này, chỉ có thể hy vọng nàng khỏe lại, hắn thật sự không thể
tưởng tượng những ngày không có nàng, sẽ xảy ra chuyện gì.
Khoảng ba
ngày sau khi Diệp Hàm trúng cổ, thử hết cách này đến cách khác, rốt cục
dùng ba vị thuốc phối hợp mới có thể đem cổ trùng nhập quán [thứ như cái bình đựng'>.
Đường Nghệ cầm bình đựng cổ đến trước mắt Bùi Cảnh Duệ, “Cổ trùng tuy đã bị dụ vào bình, nhưng trong cơ thể Bùi thiếu gia còn lưu lại độc của nó, hơn nữa
tuy ba vị dược thảo kia có thể dụ cổ, nhưng chúng đều là thảo dược có
độc, cho nên còn phải điều chế thêm giải dược, nhưng xin Bùi công tử yên tâm, Đường gia chúng ta nhất định dốc hết sức tìm thuốc giải. Không
bằng trước đem Bùi thiếu gia qua sương phòng nghỉ ngơi.”
“Cũng tốt, vậy vất vả Đường huynh.” Bùi Cảnh Duệ cẩn thận ôm lấy Diệp Hàm.
Trước khi
Bùi Cảnh Duệ bước ra khỏi phòng thuốc, Đường Nghệ gọi hắn lại, lấy một
bình dược từ trong ngực, “Đổ thuốc này xuống miệng vết thương của Bùi
thiếu gia, ngày sau khỏi lưu lại vết sẹo.”
Bùi Cảnh Duệ tiếp nhận, cám ơn xong, liền theo người hầu rời đi.
Diệp Hàm bị cảm giác đau đớn khó hiểu làm bừng tỉnh, nhưng là từng đợt từng đợt đau đớn nói cho nàng biết, nàng đã được cứu.
Bùi Cảnh
Duệ trông chừng bên cạnh nghe thấy nàng hít thở dồn dập, lập tức đến bên giường, ngồi ở mép giường hỏi: “Hàm nhi, cảm thấy thế nào?”
Diệp Hàm
muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện nàng không thể mở miệng, mà thân thể liên tục đau đớn, làm cho nàng cực khó chịu.
Bùi Cảnh
Duệ biết nàng đau, hắn cầm lấy tấm vải gần đó lau mồ hôi cho nàng. vừa
rồi hắn để nàng ăn vào giải dược Đường Nghệ sai người mang tới, Đường
Nghệ cũng nói thêm, người sau khi tỉnh lại thân thể sẽ có chút đau đớn,
hơn nữa Diệp Hàm lại có miệng vết thương, đau đớn sẽ kéo dài kho