Polly po-cket
Đại Hùng Và Nghi Tinh

Đại Hùng Và Nghi Tinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322874

Bình chọn: 7.5.00/10/287 lượt.

ốc lát.

“Nha, chứng cớ à? Đều bị tên kia tiểu hủy.” hắn nói như chém đinh chặt sắt.

“Bị hắn tiêu hủy?” Lệ Đại Công nhướng mày.

“Đúng!”

Bên trong lâm vào yên lặng, hai người nhìn đối phương, ai cũng đều không hé răng. Sau một lúc lâu, Lệ Đại Công mới gật gật đầu.

“Được, tôi hiểu rồi, vật chứng bị hung thủ tiêu hủy.” hắn lặp lại

cách nói của Hùng Trấn Đông, xem như ngầm đồng ý với quyết định của đối

phương, đồng ý bảo hộ riêng tư của Nghi Tĩnh, không hề bị xâm phạm.

Hùng Trấn Đông mày rậm cao cao, thẳng đến giờ khắc này, thẳng đến giờ khắc này, mới nhìn thấy Lệ Đại Công với một cặp mắt khác xưa. Hắn vẫn

nghĩ, Lệ Đại Công quy củ nguyên tắc, chỉ biết lươn lẹo, lấy lòng cấp

trên, không nghĩ tới người này còn rất thấu hiểu nhân tình thế thái.

“Như vậy, ngày mai tôi sẽ phái người đi đến chỗ phạm nhân để điều tra.”

“Đã biết.” Hùng Trấn Đông gật gật đầu, nghe ra chỗ hắn ám chỉ.

Ngày mai là đi? Được, đợi lát nữa, hắn sẽ ly khai khỏi chỗ này, tới

gian phòng kia trước, tất cả những gì liên quan đến Nghi Tĩnh, tất cả

đều “xử lý” triệt để.

Lệ Đại Công gật gật đầu.

“Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.” hắn xoay người, rời khỏi phòng y tế.

“Được!”

Hắn dừng bước quay đầu.

Hùng Trấn Đông nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc.

“Cám ơn!”

Lệ Đại Công mỉm cười.

“Không cần khách khí.” Nói xong, hắn đi ra khỏi phòng y tế, tùy tiện đóng cửa lại.

Hùng trấn Đông thở ra một hơi, biết lúc này, chính mình đang thiếu Lệ Đại Công một cái nhân tình. Hắn quay đầu, đang muốn cùng Nghi Tĩnh nói

một tiếng, sẽ nhanh chóng rời khỏi đây để đi tìm vật chứng, lại phát

hiện mặt cô trở nên nghiêm túc như thế nào, hai tròng mắt lẳng lặng nhìn hắn.

“Làm sao vậy?” Hùng Trấn Đông khó hiểu hỏi, đem đại mặt tiến đến trước mặt cô. “Có cái gì không đúng sao?”

Nghi Tĩnh nhìn hắn, lại trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng khinh hỏi:

“Anh như thế nào có thể chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra ngay người

kia không phải là em?” hung thủ giống như phim âm bản của cô, tương tự

cô, đến cô còn cảm thấy kinh ngạc không thôi, hắn lại có thể trong thời

gian ngắn nhất, liền phán đoán ra thật giả.

“Không phải em muốn anh tin tưởng em sao?” hắn nhún vai.

“Anh đang học.”

Cô nói cô cùng Lệ Đại Công cho tới bây giờ không có cái gì, hắn tin

tưởng cô, càng tin tưởng không có yêu đương vụng trộm thì cô tuyệt sẽ

không đi hôn Lệ Đại Công. Hôn Lệ Đại Công, liền tuyệt đối không phải là

chính cô.

Đó là một phép thử đơn giản nhất, nhưng mà, tại sao trong thời điểm

khẩn cấp như vậy, hắn có thể nhớ những lời cô đã từng nói, hơn nữa không hề hoài nghi. C ái này như là, nhân loại rốt cục theo thời đại đồ đá,

nhưng lại là đại sự mang tính lịch sử.

Cô nhìn chăm chú vào hắn, trong lòng ấm áp, ngay cả ánh mắt cũng trở nên nhu hòa.

Có lẽ, chân tình chính là đời này có thể dạy được Đại Hùng có cái gì

gọi là tín nhiệm, sẽ là nhiệm vụ khó khăn gian khổ nhất. nhưng cô nguyện ý, tiêu tốn thời gian của cả đời, đi theo bên cạnh hắn, tùy thời đối

với hắn ân cần dạy bảo.

“Nghi Tĩnh.” Nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của cô, một bộ dáng cảm động,

Hùng Trấn Đông nắm chắc cơ hội, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, còn

thật lòng nói:

“Chúng ta kết hôn lại đi!”

“Kết hôn lại?”

“Đúng vậy, bời vì, em vẫn còn giữ chiếc nhẫn kia, nó có thể lại tái sử dụng.” hắn suyy nghĩ một chút.

“Ngô, nếu em muốn chiếc nhẫn mới, anh cũng có thể–“

“Đợi chút.” Khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn, hơi hơi đỏ. Cô cắn môi, trừng mắt nhìn hắn.

” Anh làm sao biết được tôi còn giữ chiếc nhẫn đó?”

Hắn nhún vai.

“Lần trước anh giúp em nhặt chiếc quần lót, không cẩn thận nhìn thấy.”

Nghi Tĩnh cắn môi, đôi mắt tiệp cúi hạ thật sâu.

“Tôi muốn suy nghĩ.”

“Nha” hắn có chút hy vọng, nhưng lại không chịu hết hy vọng, không ngừng cố gắng hỏi:

“Vậy em đến ở với anh được không? Mùa đông đang đến, khí lạnh lại rất nhiều, anh một mình ngủ rất lạnh a.” hắn bĩu môi, bày ra một bộ dạng

đáng thương hề hề.

Cô không trả lời.

“Vẫn là, anh nên chuyển đến chỗ em thì hơn!” hắn đưa ra một phương án khác, nhưng lại nhíu mày.

“Nhưng mà, chiếc giường của em thật sự là quá nhỏ.” Tuy rằng nói, hắn thực là hưởng thụ cảm giác cô dựa sát vào người hắn.

Cô vẫn không trả lời.

“Nghi Tĩnh?” hắn đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nâng lên cao.

“Em không nghe thấy anh nói sao?”

“Có.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, trong lòng hắn nóng lên,

yêu cô đến không thể tự kiềm chế, xúc động liền mở miệng nói:

“Nghi Tĩnh, anh thực sự rất yêu yêu em.”

“Ân”

Lại là câu trả lời này.

Hắn đối với câu trả lời này của cô, phi thường không hài lòng. “em cũng muốn nói yêu anh a!”

“Em lo lắng.”

“Không cần lo lắng nữa, chuyện gì khiến em phải lo lắng chứ!”

Hắn oa oa kêu to, nhíu mày lo nghĩ, lại chưa từ bỏ ý định tiến lại gần.

“Như vậy, em hôn anh một chút.”

“Phần thưởng a!” hắn chỉ vào trên cánh tay, trên gáy, vài cái huân

chương “anh hùng cứu mĩ nhân.” Không thẹn thùng đòi hỏi phần thưởng.

Đôi môi mọng đỏ cầm ý cười, cô cố ý chuyển mở đầu, không cho hắn thực hiện được.

Hùng Trấn Đông lại được đà bà đạo đem cô kéo vào trong lòng. “