
Ngày tháng nhẹ nhanh tựa gió đêm trên sa mạc, chỉ nháy mắt đã trôi xa
ngàn dặm, nghỉ dưỡng thương mới một lần mà cỏ trên thảo nguyên đã ba lần khô héo, lá rừng Hồ Dương cũng ba lần ngả vàng. Hơn ba năm, hơn một
ngàn ngày đêm, cùng với bầy sói lang thang từ Bắc sa mạc đến Nam sa mạc, lại từ Nam sa mạc quay về Bắc sa mạc. Những lúc đùa chơi nô giỡn, tôi
có cảm giác mình chưa từng rời xa bầy sói, sáu năm sống cùng cha dường
như đã bị vùi lấp dưới cát vàng, đáng tiếc… chỉ là dường như.
Đêm đen nặng nề, vạn vật im lìm, bên đống lửa, tôi và Lang huynh đứa ngồi
đứa nằm, nó đã ngủ say, tôi lại không hề buồn ngủ. Ban ngày, tôi đã lại
nhìn thấy quân đội Hung Nô lần nữa, lần đầu tiên trong suốt ba năm qua.
Trong một khoảng khắc luống cuống, tiếng vó ngựa ầm ầm đột ngột khuấy
động quá khứ đã nhiều năm phủ bụi.
* * *
Chín năm trước, trên sa mạc Tây Vực.
Một người đang nằm trên cát vàng.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt ông, ông cũng chằm chằm nhìn lại. Có con thằn
lằn bò ngang qua mặt, ông không nhúc nhích, tôi tò mò giơ vuốt khẽ vỗ
vào má ông, ông vẫn không động đậy, nhưng khóe môi hơi nhênh nhếch, hình như đang cười.
Tôi săm soi từ khi đứng bóng đến lúc mặt trời ngả hẳn về Tây, cuối cùng mới hiểu vì sao ông nằm bất động. Ông sắp chết khát!
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu vì sao mình lại cứu ông. Vì sao tôi lại đem cho ông con dê con mà mình phí sức, rất phí sức mới bắt được? Đang
yên đang lành vì sao lại rước về cho mình một người cha? Lẽ nào chỉ vì
trong mắt ông có cảm giác gì đó cơ hồ thân thuộc, mà lại không hề thân
thuộc?
Uống máu tươi xong, khôi phục được thể lực, ông đã làm
một việc mà nghe nói loài người thường làm, ấy là lấy oán trả ơn. Ông
dùng dây thừng tròng tôi lại, kéo tôi khỏi hoang mạc Qua Bích nơi bầy
sói sinh sống, đưa tôi đến lều trại của con người.
Ông đã uống
máu con dê con, nhưng lại không cho tôi uống máu tươi, ăn thịt sống nữa. Ông bắt ép tôi học cách đi thẳng đứng ngay, ép tôi học cách nói chuyện
của mình, còn bắt tôi phải gọi ông là “cha”, vì thế tôi thường xuyên
đánh nhau với ông, nhưng ông không hề sợ hãi, mỗi lần đánh nhau đều là
tôi phải co giò bỏ chạy, rồi lại ông đi bắt tôi về.
Hành hạ, khổ sở, dằn vặt, tôi không hiểu vì sao ông phải đối xử với tôi như thế, vì
sao cứ phải bắt tôi làm người? Làm sói không được ư? Ông nói với tôi,
tôi vốn là người, không phải sói, cho nên chỉ có thể làm người.
Khi bắt đầu học viết chữ, tôi đã hiểu thêm phần nào về thân thế của mình:
Tôi là một đứa bé bị người ta bỏ rơi hoặc thất lạc, bầy sói nuôi dưỡng
tôi, biến tôi thành sói con, nhưng ông biến tôi trở lại làm người.
* * *
“Không chải nữa!” Tôi hét ầm lên rồi ném chiếc lược đi, tìm xung quanh thứ gì
để trút giận. Vầy vò mãi đến nỗi cánh tay đã mỏi rã rời, thế mà vẫn chưa tết xong bím tóc, vốn dĩ hào hứng muốn ngồi bên hồ ngắm dáng mình xinh
đẹp sau khi tết tóc, nào ngờ càng chải càng rối, bây giờ lại thành ra
một bụng tức đầy.
Trời cao mây nhạt, nắng gió chan hòa, chỉ có
một con trâu nhơ nhỡ đang uống nước bên hồ. Tôi phồng má đứng nhìn con
trâu một lúc rồi len lén chạy vòng qua phía sau, phi một cước vào mông
nó, định đẩy nó xuống hồ. Con trâu kêu “ò” một tiếng, không mảy may nhúc nhích. Tôi không cam tân, lại đá nó thêm một cái, nó đập mạnh đuôi,
xoay phắt lại trừng mắt nhìn tôi. Tôi chợt nhận ra sự việc có điều không ổn, tìm sai đối tượng để trút giận rồi. Đáng lẽ nên mềm nắn rắn buông,
con trâu này mới là đá, tôi là trứng thôi.
Tôi quyết định phải
ra tay khống chế trước, bèn gập mình lại, bất thình lình tru lên một
tràng như sói, hy vọng có thể mượn uy sói dọa nó bỏ chạy. Thường khi tôi làm thế, ngựa dê nghe thấy đều nhũn chân tháo chạy, nhưng con trâu này
vẫn chỉ “ò” một tiếng thật dài, chĩa sừng về phía tôi. Lúc nó phì ra khí nóng, cào cào móng, tôi vụt quay người, vừa bỏ chạy vừa kêu oai oái.
Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao khi mắng những kẻ ngang bướng ngu ngốc,
người ta hay nói “lì như trâu” rồi.
Sói và trâu, rốt cuộc bên
nào chạy nhanh hơn? Tôi vừa kêu “a a” vừa nghiền ngẫm vấn đề đó, đến lúc sừng trâu sượt qua mông, tôi mới xoa cái mông đau điếng, chẳng rảnh
rang mà nghĩ ngợi lung tung nữa, chỉ tập trung chạy để giữ mạng.
Bên trái, ngoặt gấp, bên phải, lại ngoặt gấp, bên trái…
“Ngưu đại ca, ta sai rồi, ngươi đừng đuổi nữa, ta không dám đá ngươi nữa đâu, sau này ta chỉ bắt nạt dê thôi.” Tôi mệt đến độ sắp ngã sấp xuống rồi,
mà con trâu vẫn thình thịch đạp đất, truy đuổi gắt gao như muốn đòi
mạng.
“Đồ trâu thộn, ta cảnh cáo ngươi, đừng thấy sói ta cô độc
mà tưởng bở, ta có rất nhiều bạn bè đó, đợi ta tìm được bọn họ rồi,
chúng ta sẽ chén thịt ngươi luôn.” Tiếng chân chạy vẫn đều đều, lời đe
dọa hoàn toàn vô hiệu, tôi đành mếu máo chạy tiếp.
Tôi thở hồng
hộc, nói không ra hơi: “Ngươi làm ta… bị thương, cha… cha… cha ta sẽ nấu chín ngươi đấy, đừng có đuổi… đuổi… ta nữa!”
Lời vừa dứt, hình
như ứng nghiệm ngay, đằng xa có hai người đang kề vai đi tới, một trong
hai người chính là cha. Tôi gào to chạy lại, có lẽ là lần đầu tiên thấy
tôi s