
iều, quê hương của cha, nghe nói chỗ ấy đẹp vô cùng.”
Trong mắt Y Trĩ Tà lóe lên nét ngạc nhiên pha lẫn ngờ vực: “Là cha muội kể cho muội à?”
Tôi gật gật đầu. Khóe môi hắn hơi nhếch lên, để lộ nụ cười lành lạnh: “Thảo nguyên, ao hồ, núi non của chúng ta cũng rất đẹp.”
Tôi gật gù tán thành, lớn giọng nói: “Núi Yên Chi của chúng ta đẹp nhất, núi Kỳ Liên của chúng ta giàu có nhất.”
Y Trĩ Tà cười nói: “Nói rất đúng. Đi thẳng về hướng Đông Nam chính là Hán triều, Hán triều chẳng có gì hay ho cả, nhưng hoàng đế hiện giờ của Hán triều thì không tầm thường đâu.”
“Hắn đẹp trai hơn huynh à?” Tôi tò mò hỏi nhìn về hướng Đông Nam.
“Đáng hận là ta sinh muộn quá nhiều năm, giờ chỉ có thể nhìn Hán triều dần
dần hùng mạnh. Một tên Vệ Thanh đã khiến chúng ta rất đau đầu, nếu trong tương lai lại có thêm vài viên đại tướng nữa, với tính cách của hoàng
đế Hán triều bây giờ, sợ rằng chúng ta sớm muộn cũng sẽ phải chiến đấu
bảo vệ núi Yên Chi và núi Kỳ Liên của mình, đến lúc đó chúng ta không
thể ngồi đây ngắm mảnh đất dưới chân nữa rồi. Thật đáng hận, người trong bộ tộc đã mờ mắt vì vẻ phồn hoa sung túc của Hán triều và sự hậu đãi
của hoàng đế bọn chúng, họa diệt tộc ở ngay trước mặt mà vẫn một lòng
thân Hán.” Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía trước, chậm rãi nói
với vẻ tựa lãnh đạm, lại tựa như đau lòng.
Tôi nhìn về phía xa,
rồi lại nhìn hắn, lại vô thức đưa tay lên miệng, vừa cắn móng tay, vừa
lom lom nhìn hắn không chớp mắt. Hắn nhẹ nhàng chạm vào mắt tôi, ngón
tay ấn xuống môi tôi, lắc lắc đầu bật cười: “Hy vọng mấy năm nữa, muội
hiểu được những lời ta nói, cũng vẫn bằng lòng ngồi bên cạnh nghe ta nói chuyện.”
Hắn kéo tay tôi, dùng vạt áo mình lau sạch giúp tôi,
đoạn kéo tôi đứng dậy: “Ta phải quay về rồi, dạ tiệc hôm nay được cử
hành cho ta, cần phải chỉnh trang một tí, tuy chỉ là làm dáng, nhưng nếu không làm dáng, hẳn sẽ có không ít người mất vui đấy. Muội thì sao?”
Tôi nhìn quanh một lượt, nhàm chán nói: “Muội đi tìm Ư Thiền, buổi chiều có cuộc thi cưỡi ngựa bắn tên, muội đi xem náo nhiệt, chỉ mong không đụng
phải cha.”
Thảo nguyên, dạ tiệc.
Không khí vốn thoải mái vui vẻ, nhưng lại vì tôi mà lặng phắc.
Hai tay tôi bưng một chiếc khay có đầu dê, quỳ trước mặt Y Trĩ Tà, hoang
mang nhìn thiền vu đang gượng cười, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cha, rồi
nhìn Ư Thiền tức giận đùng đùng, cuối cùng lại ngước nhìn Y Trĩ Tà. Lông mày hắn khẽ nhíu lại trong nháy mắt rồi chầm chậm giãn ra, gương mặt
không lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt lại dường như có hơi ấm, khiến bàn tay
tôi đang run rẩy trước ánh mắt của mọi người từ từ vững lại.
©STENT
Y Trĩ Tà đứng dạy hành một lễ với thiền vu: “Vua của chúng thần, Ngọc Cẩn chưa từng nhìn thấy tư thế như hùng ưng của thiền vu, không ngờ thấy
con nhạn lớn lại tưởng là hùng ưng. Thần đệ nghĩ, hôm nay vị anh hùng
trong lòng mọi người ở đây rõ ràng chính là thái tử Ư Thiền, thái tử
chiều nay bách phát bách trúng, công phu trên lưng ngựa lại càng vượt
trội, sau này nhất định sẽ là một con sói đầu đàn nữa của thảo nguyên.”
Lúc hắn cúi người lấy cái khay trong tay tôi, đã nháy mắt rất nhanh một
cái, đoạn quay người đi đến chỗ Ư Thiền, quỳ một chân trước mặt gã, cúi
thấp đầu, hai tay dâng đầu dê lên.
Đám người cười ầm ĩ vỗ tay
hoan hô, nhao nhao tán dương Ư Thiền có khí phách thời trẻ của thiền vu, lần lượt tiến lên phía trước kính rượu cho gã ta.
Ư Thiền đứng
trước mặt Y Trĩ Tà đang quỳ dưới đất, lấy con dao bạc mà nô tỳ dâng lên, cắt một miếng thịt từ đỉnh đầu dê trên khay, bỏ vào miệng, từ đầu đến
cuối, dáng vẻ Y Trĩ Tà vẫn một mực khiêm nhường, chỉ yên lặng quỳ.
Khóe miệng thiền vu cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hài lòng, cầm chén rượu tiến lại đỡ Y Trĩ Tà đứng dậy, Y Trĩ Tà mỉm cười rồi cùng thiền vu nâng chén uống rượu.
Tôi có lẽ là người duy nhất ở đây không cười,
khó chịu dựa vào người cha nhìn cảnh tượng mình nửa hiểu nửa không ở
trước mặt. Nếu không phải vì hành động lỗ mãng của tôi, Y Trĩ Tà không
cần phải ở trước mặt bao nhiêu người, khom lưng cúi đầu, quỳ xuống trước một người trẻ tuổi hơn mình, vai vế thấp hơn mình, chiều cao không bằng mình như Ư Thiền.
Cha cười vỗ vỗ má tôi, nhỏ giọng nói: “Con
gái ngoan, đừng ủ rũ mặt mày nữa, cười xem nào. Có sức ảo não, chi bằng
hãy ngẫm nghĩ lại những lỗi lầm vừa phạm phải, tránh để sau này lại tái
phạm. Hãy để tâm nghĩ xem con đã làm sai điều gì, rồi nghĩ xem vì sao
vương gia phải làm thế. Học thuộc Thuật quyền mưu trong Quốc sách, mà
vẫn làm ra chuyện thế này, xem ra ta đã thật sự thất bại trong việc dạy
con gái rồi, ta cũng phải tự kiểm điểm lại bản thân thôi.”
Sau buổi dạ tiệc, tôi bị cha cấm túc, cha muốn tôi phải nghĩ lại chuyện đã qua.
Tôi không biết cưỡi ngựa, không thể đi chơi đâu xa. Trong hai người có thể
phớt lờ ràng buộc của cha, bằng lòng dẫn tôi ra ngoài chơi, một người vì tôi mà chuốc họa, tôi không dám đi tìm hắn, một người thì đang giận
tôi, không đến gặp tôi, tôi đành một mình loanh quanh gần khu trại.
Khi đến bên hồ, thấy Ư Thiền đang cho ngựa uống nước ven mép nước, t