
là tôi đã mong đợi nụ cười này của anh lâu lắm rồi.
“Cảm ơn huynh!” Tôi hơi cúi xuống cảm ơn.
“A, lạ thật đấy.” Đào Hoa Thiếu cười.
Tôi trừng mắt: “Bệnh ho của huynh đỡ chưa?”
Đào Hoa Thiếu chớp mắt: “Đương nhiên là khỏe rồi.”
Tôi bước tới đưa tay tháo chiếc khăn lam trên đầu anh xuống: “Vậy sao huynh còn mang cái này…” chưa nói xong thì tôi đã ngây người.
Mái tóc dài trắng xổ xuống.
“Tóc…tóc của huynh…” Tôi mở to mắt.
Ánh mắt của Đào Hoa Thiếu bỗng trở nên sâu thẳm.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tôi nghèn nghẹn.
“Rõ ràng, là ta già rồi.” Đào Hoa Thiếu than.
“Bốn mươi tuổi?” Tôi bạo gan hỏi thử.
Đào Hoa Thiếu biến sắc, trừng mắt với tôi: “Ta già như vậy sao?”
“A” Tôi kêu lên, “Vậy…”
“Muội tự ý tăng lên cho ta ba tuổi đấy.” Đào Hoa Thiếu nói, vẻ mặt khẽ cười.
“Ba mươi bảy tuổi, ông trời ơi, thế này mà huynh bảo là huynh già à?” Tôi kêu lên, lại nghi ngờ anh đang đùa giỡn tôi.
Đào Hoa Thiếu lần thứ hai thở dài: “Muội không hiểu đâu, người như ta mỗi một ngày trôi qua đều có cảm giác dài như là một thế kỷ vậy.”
Tôi khiếp sợ, nếu là người khác nói những lời này thì tôi sẽ cho rằng hắn ta thuộc hạng người lập dị, trực tiếp liệt vào sổ đen cả đời không thèm gặp lại. Nhưng là lời anh nói, tôi tin.
Mất nửa buổi tôi mới bật ra một câu: “Thiên tài thường cô độc.”
Đào Hoa Thiếu bỗng bật cười khẽ: “Trên đời này rất ít người có thể khiến ta ngạc nhiên, Sơ Cuồng, ta tuyệt sẽ không buông tha cho muội.”
Những lời này của anh thật ra là muốn nhắc nhở tôi.
Tôi nghiêm mặt nói: “E rằng không được đâu, tôi nói thật cho huynh biết, tôi sắp lập gia đình rồi.”
Đào Hoa Thiếu tỉnh bơ: “Thì sao?”
“Cho nên, chúng ta không nên gặp nhau nữa.” Tôi nói, “nếu còn tiếp tục gặp nhau nhỡ tôi yêu huynh thì phiền phức to.”
Đào Hoa Thiếu ngẩn ra như đang nghe chuyện lạ: “Chẳng phải muội đã yêu ta rồi sao?”
Trước mắt tôi tối đen suýt nữa thì ngất xỉu. Người này tự tin gần như cuồng vọng, nói như vậy đã tự cho là tôi yêu anh rồi.
“Vì cái gì mà huynh cho rằng tôi đã yêu huynh rồi?”
“Vì cái gì mà muội cho rằng muội không yêu ta?” Đào Hoa Thiếu hỏi lại.
Tôi gần như bốc hỏa: “Tôi van đại ca. Ngay cả tên thật của huynh, thân thế lai lịch huynh tôi còn không biết, vì cái gì huynh tự tin như vậy?”
“Cái đó quan trọng lắm sao?”
Tôi sửng sốt, đúng vậy, cái này quan trọng lắm sao? Thế nhưng trong ý thức của tôi phàm là liên quan đến chuyện tình yêu thì những cái đó là cần phải biết, hơn nữa tình một đêm…
A, có lẽ chúng tôi nên vui vẻ tình một đêm, lưu luyến triền miên riêng cùng nhau, vẫn có thể xem là niềm vui lãng mạn, dù sao thì nhân vật chính kiêu ngạo trăm năm mới có một người như vậy không phải ai cũng may mắn gặp được. Tôi tuyệt không thể buông tha anh đơn giản như vậy được.
Tôi đã hạ quyết tâm lập tức nháy mắt với anh: “Tôi sắp gả cho một người là ma quỷ, nhưng bây giờ tôi đang tự do, chúng ta có thể…” Tôi dừng lại, liếc mắt đưa tình nhìn Đào Hoa Thiếu.
“Ma quỷ?” Đào Hoa Thiếu chau mày, “Muội nghĩ Sở Thiên Dao là ma quỷ ư?’
Anh chàng này rõ ràng là hiểu ý của tôi.
Tôi vung tay lên: “A, không nhắc đến hắn nữa. Chúng ta hãy nói đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt đi.”
Đào Hoa Thiếu gật đầu: “Hai câu thơ vừa rồi muội ngâm rất hay, rất hợp cảnh.”
Tôi thầm than trong lòng, chẳng phong tình tí nào, thật uổng công tên là Đào Hoa Thiếu. Chẳng lẽ anh hoàn toàn không hiểu phải để tôi nói thẳng ra ‘Đêm trăng bất mị nguyện tu yến hảo’.
Tôi nhích sát lại gần Đào Hoa Thiếu, đưa tay choàng qua bờ vai anh: “Không phải huynh thích tôi sao?”
Đào Hoa Thiếu ngẩn ra: “Muội lại quyến rũ ta?”
Ngất xỉu, phản ứng thật là chậm chạp, tôi mỉm cười nói: “Đừng sợ, tôi rất mạnh khỏe.”
Đào Hoa Thiếu ngẩn ra rồi lập tức bật cười ha ha: “Muội giỏi gì hơn nữa không?”
Tôi choáng. Là tôi bắt chước theo phim AV trong và ngoài nước, đã từng nghiên cứu những sản phẩm của Nhật Bản, làm gì có giỏi gì khác chứ?
Tôi cười gượng: “Bảo đảm vua chúa mất hồn. Nhưng…”
Đào Hoa Thiếu nét mặt không thay đổi, nhướng mắt lên: “Gì?”
“Huynh không bệnh tật gì đấy chứ?” Tôi dè chừng nói, mặc dù có nghe tin đồn phong thanh nhưng tốt nhất là cứ hỏi cho rõ ràng. Có người nói năm xưa đi theo anh luôn luôn có hai mỹ nữ tuyệt sắc, phong lưu thành thói rồi, nhỡ anh nhiễm phải bệnh hoa liễu thì không hay lắm. Thật tiếc là “áo mưa” lại không xuyên qua cùng mình.
Nghe vậy Đào Hoa Thiếu trợn mắt: “Rốt cuộc là muội tự mai mối cho mình hay là muốn ta đánh vào mông của muội?”
“Cả hai đều có thể!” Tôi nhún nhún vai, nếu cứ tiếp tục như này thì tôi sẽ mất hết hứng thú, cũng hơi bị tổn thương, lẽ nào tôi chẳng có chút hấp dẫn gì.
“Việc này…” Đào Hoa Thiếu bỗng nhiên đưa móng tay lên miệng cắn, trong mắt đầy vẻ bỡn cợt: “Là ta lo lắng nhỡ động tác chúng ta quá kịch liệt rơi xuống hồ thì không hay lắm. Thân thể của muội lại chưa khỏe hẳn, hay là để đến tối mai, chúng ta sẽ…”
“Ngày mai?” Tôi nhìn anh bằng nửa con mắt: “Huynh không gạt tôi chứ?”
Đào Hoa Thiếu kiềm chế không được liền phì cười: “Chỉ sợ lúc đó muội đổi ý.”
“Một lời đã định.”