
giải trừ.
Âm thầm
lau mồ hôi, lần này Hoa Đan Phong hết dám lên tiếng, chỉ sợ không cẩn
thận lại chọc phải tổ ong, chừng đó đúng là nhóm lửa tự thiêu, lỗ quá
trời!
Trầm Vân Sanh không hơi đâu để ý bọn họ rì rầm lẩm bẩm cái gì, chỉ hừ một tiếng: “Sư điệt ta không muốn được mời, các vị đi đi?”
Đám mỹ nữ tức thì biến sắc, giọng điệu cũng hung dữ lên.
“Nói như thế, bốn vị kiên quyết xen vào?”
Lười để ý mấy lời nhảm nhí của bọn chúng, Trầm Vân Sanh bực mình phẩy tay.
“Ngu ngốc, giải quyết đám con gái này đi.”
Nói dứt, tự mình chui vào xe làm như mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.
Hoa Đan
Phong cười hì hì xông lên trước bắt đầu đánh, không tới thời gian một
chén trà đã điểm huyệt hết các mỹ nữ, liền vẫy sư tỷ, sư muội lên xe, bỏ lại một câu “một canh giờ sau, huyệt đạo tự giải”, ung dung thoải mái
đánh xe chạy lấy người.
Lộc cộc, tiếng bánh xe lại bắt đầu lăn. Trong xe, ba cặp mắt đầy hứng thú nhìn
chằm chằm Ứng Cô Hồng đang nhắm mắt dưỡng thần. Ánh mắt sáng quắc làm
hắn dù nhắm kín mắt vẫn cảm nhận được cái nhìn kì quặc như muốn chọc
thủng một cái lỗ trên mặt mình, cuối cùng chịu không nổi nữa rốt cuộc mở mắt trừng người.
“Sao chứ?” Ứng Cô Hồng lạnh lùng hỏi lại, vẻ mặt rất khó coi.
“Không có gì!” Trầm Vân Sanh nói giọng nhẹ nhàng, bâng quơ buông ra một câu.
“Chỉ là
muốn xem nam tử bị cô nương nào đó cảm mến xiêu lòng, thậm chí không
tiếc bỏ xuân dược, còn phái thuộc hạ truy đuổi không buông, cưỡng ép làm khách mời có gì khác biệt với bọn ta thôi!”
Được
rồi! Ông thừa nhận ông đang trả thù, trả thù Ứng Cô Hồng từng đánh con
gái ông, khổ nỗi hắn lại là con của sư huynh, nên cũng không tiện ra tay dạy dỗ.
Nhưng hôm nay là thằng nhóc này tự đâm đầu vào cửa, đương nhiên ông không khách sáo mà đùa cợt rồi.
“Phụt!” Hoa Diệu Điệp phun hết múi cam vừa bỏ vào miệng ra.
“Thì ra
là thế…” Trầm Đãi Quân bừng tỉnh, ồ… chẳng trách hôm nay vẻ mặt hắn kì
quặc, không giống bình thường, hóa ra là bị hạ xuân dược!
“Há há há…” Hoa Đan Phong ngồi phía trước đánh xe nhưng không bỏ sót bất cứ câu đối thoại nào bên trong cười như điên.
Đáng chết! Lẽ ra hắn không nên nói cho sư thúc biết tình hình để ông giúp đỡ.
Mặt nháy mắt đen thui, Ứng Cô Hồng tức tối cắn răng, âm thầm thề đợi hắn đỡ xong sẽ đập phá Ngưng Nguyệt cung, một chưởng đánh chết cái ả Ngưng Nguyệt
cung chủ không biết là ai ấy.
“Hơ… có
cần muội bắt mạch dùm sư huynh không? Hoặc là giúp huynh giải thuốc.”
Trầm Đãi Quân, người có lương tâm nhất trong bốn người, tốt bụng hỏi.
“Không cần!” Nghiến răng nghiến lợi phun ra hai từ, Ứng Cô Hồng lại nhắm mắt vận công.
“Đừng để ý đến nó!” Trầm Vân Sanh lắc đầu, không hề lo lắng.
“Chỉ là
xuân dược mà thôi, tự vận công tán đi là được. Lúc nãy nó bị đám con gái kia truy đuổi không buông, sở dĩ không ra tay chỉ vì không có thời gian giải thuốc, nếu vọng động chân khí hoặc động võ với người khác, trái
lại kích thích dược tính, vậy sẽ bị gói lại dâng lên giường của Ngưng
Nguyệt cung chủ thật rồi.”
Thì ra là thế! Chẳng trách vừa rồi hắn không hề ra tay, không giống tính tình thường ngày chút nào.
Trầm Đãi Quân gật đầu, cuối cùng đã hiểu vì sao.
“Biết
đâu họ Ứng thật ra rất muốn bị bọc lại đem lên giường thì sao! Không
phải chúng ta phá hư một mối nhân duyên tốt đẹp của người ta rồi chứ!.”
Ngoài đầu xe, tiếng Hoa Đan Phong cười cợt vọng vào.
Bụp!
Một trái cam khí thế như chớp giật bắn về phía đầu xe, mặc dù Ứng Cô Hồng đang
vận công hóa giải dược tính vẫn vui lòng ra tay dạy dỗ kẻ lắm mồm kia
miễn phí.
Hoa Đan
Phong cười hì hì nhận lấy “ám khí”, vừa lột cam vừa đánh xe, vui vui vẻ
vẻ ăn cam, mãi đến lúc nhét hết vào bụng rồi mới hài lòng mở miệng mời.
“Họ Ứng, hôm nay tình cờ gặp cũng coi như có duyên. Nể tình cha ngươi và sư cha
ta là sư huynh đệ đồng môn, không bằng ngươi thay mặt cha ngươi về Tử
Vân Phong cùng chúng ta, tham gia hôn lễ của ta và sư tỷ đi.”
Hắn nói
xong, Trầm Đãi Quân và Hoa Diệu Điệp không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Đoán chừng với tính tình của Ứng Cô Hồng, chắc chắn sẽ không đồng ý. Nào ngờ hắn thong thả mở mắt, sau đó đưa ra câu trả lời ngoài dự đoán.
“Được!”
Trên Tử
Vân Phong, nhà trúc tao nhã được trang trí tràn ngập không khí vui mừng, tất cả các cánh cửa đều dán một chữ “Hỉ” thật lớn, rõ ràng rất vui
mừng.
Dưới gốc phong cạnh nhà, Trầm Vân Sanh thay đồ mới, khuôn mặt nghiêm trang ngồi
cạnh mộ ái thê, ánh mắt nghiêm khắc nhìn tân lang đang sung sướng cười
ngu ngơ một lượt, cuối cùng trở nên hiền hòa đầy tình thương rơi lên
người cô gái mặc áo cưới đỏ thẫm.
Đúng
thế! Hôm nay là ngày thành thân của hai người Hoa Đan Phong, Trầm Đãi
Quân. Có điều người chứng kiến ngoài Trầm Vân Sanh là cha ra, chỉ có Hoa Diệu Điệp, Ứng Cô Hồng. Nếu ráng cộng thêm một người nữa, thì Hoa Vân
Nương nằm dưới mồ kia cũng có thể miễn cưỡng tính vào.
“Nhất
bái thiên địa”, giờ lành đã đến, Hoa Diệu Điệp kiêm chủ trì hôn lễ vội
vàng kéo dài giọng gào lên. Tân lang, tân nương mặt hướng trời đất,
không nhanh không chậm quỳ xuống bái.
“Nhị bái cao đường”, lại cao giọng.
Tân