
n nở rộ ra một vòng phấn màu trắng mẫu đơn, từng đóa từng đó sung mãn phong phú,
xếp xung quanh hai người thành hình trái tim, ánh sáng chậm rãi tỏa ra
một cách mông lung.
Kênh thế giới nhất thời ồ lên, đạo cụ
lãng mạn này ngoại trừ bỏ tiền ra mua, còn phải đi làm nhiệm vụ của Mẫu
Đơn tiên tử, thu thập chín trăm chín mươi chín đóa, số người hoàn thành
rất ít, cho nên cảnh tượng này vô cùng hiếm thấy.
Diệp Nhân Sênh cười rộ lên, Tiêu Diên
Thanh thích Lộ Mỹ Hà đã bảy năm, chỉ là chín trăm chín mươi chín đóa,
chỉ sợ cậu còn cảm thấy chưa đủ.
[Mật Ngữ'> Thanh Không Viễn nói với bạn: Đàn chị đàn chị nhận bao lì xì nào!
[Mật Ngữ'> Thanh Không Viễn nói với bạn: Tiền lì xì của chị lớn nhất, đừng nói cho cô ấy nhé ~
[Mật Ngữ'> Bạn nói với Thanh Không Viễn: 100 bạc! Aha ha đa tạ em rể.
[Đối Diện'> Thanh Không Viễn nói với bạn: Cho chị thêm 100 bạc!
Hiển nhiên một tiếng em rể khiến Tiêu
Diên Thanh mừng không tìm thấy phương Bắc, kết quả lại nhầm lẫn nhảy
vào kênh Đối Diện phát tiền, quần chúng đến góp vui mặc kề, sôi nổi xông lại yêu cầu đối đãi công bằng, nhất thời Thanh Không Viễn đáng thương
bị chìm ngập giữa một đám người.
Những người trong bang nếu còn online đều đến đây, mọi người cùng nhau bỏ tiền ra pháo hoa, chỉ chốc lát trên nền trời màu xanh thẫm nổi bật lên hoa lửa sáng rực rỡ, Diệp Nhân Sênh đứng ngoài, nhìn Thanh Không Viễn và Hoa Vương gắn bó kề nhau, nhìn từng
người trong bang phái đều có cặp, nhìn tất cả mọi người náo nhiệt tưng
bừng đứng chung với nhau.
Dường như chỉ có mình cô lẻ loi một mình.
Cái ý nghĩ này thạt đúng là đáng ghét —— Diệp Nhân Sênh nằm sấp trước máy tính, bất tri bất giác đem đầu tóc biến thành ổ gà.
Rốt cuộc là cô bị làm sao vậy.
Mười một giờ tối, hôn lễ náo nhiệt đã kết thúc từ một giờ trước, người chơi còn trực tuyến trong trò chời càng
lúc càng ít. Diệp Nhân Sênh như người vô hồn đi từ bản đồ này đến bản đồ khác, chẳng biết vì sao lại không muốn thoát game.
Phong cảnh quả thực rất tinh tế, hình như trước đây lực chú ý của cô chỉ đổ dồn lên lũ quái làm nhiệm vụ, cơ hồ
cô chưa từng quan sát qua dáng dấp sông núi ở đây.
Thôn trang của bọn cướp nằm ngoài thảo
nguyên, điểm xuyết lên màu xanh nhạt của cỏ là những bông hoa màu vàng
trắng, một nơi đẹp đẽ như vậy, lại vì sự hiểu lầm của cô mà trở thành
nơi đầu tiên động thủ giết người. Lúc ấy, cô không ngờ đến xuất ra một
kỹ năng, lại có thể ra một đồ đệ.
Tiếp tục đi về phía trước, bên bờ hồ Thấm Thủy, NPC bán vật cưỡi còn cười híp mắt mời chào buôn bán, cô lại hớ
đến lúc Lệnh Hồ cấp ba mươi đến mua vật cưỡi, Diệp Nhân Sênh gian ác đã
đề nghị mua một con ngựa đỏ giống cô, hơn nữa ở trong đội ngũ còn lải
nhải không dứt nói về những điều có ích của chú ngựa đỏ thẫm, cuối cùng
người nào đó không chịu nổi phiền hà này, ngoan ngoãn mua một con ngựa
đỏ.
Sau hồ nước, bơi về phía trung tâm hồ
chính là thác nước, cô đã phải sống chết nhảy xuống nhiều lần từ tảng đá trên đó, ánh nước dập dờn, hắt lên chàng trai Ma Ẩn lông mày lưỡi mác
còn đang ngồi trên tảng đá, anh đứng ở đó đợi cô, một lần lại một lần
giảng giải cho cô thành thạo BUG nhảy vọt, nửa giờ sau cuối cùng cô cũng đứng dưới thác nước, bay nhanh xông thẳng tấn công vào Boss.
Rõ ràng là nhớ lại những kí ức vui vẻ,
nhưng chẳng biết tại sao trong ngực lại nhói đau buồn, chỉ là không muốn lại nhìn thấy những thứ đó, liền dùng Hồi Thành Quyển Trục truyền tống
đến Lăng Vân điện, tìm đại một phụ bản cấp thấp gần đó một mình xông
vào.
Đột nhiên hình ảnh trở nên tối sầm, âm
thanh thê lương mà quỷ dị vang lên, đây chính là chỗ ở của Huyết Âm Quỷ, khi đó tổ đội toàn người ngoài vào phó bản, cô nhất thời bị mắc kẹt nên không kịp thêm máu cho một Thiện Vũ trong đội khiến cho cả đội bị giết, tên Thiện Vũ kia rất khó chịu đã chửi ầm lên, Diệp Nhân Sênh còn chưa
kịp nói gì, Lệnh Hồ đã trực tiếp đem người nọ đá ra…
Diệp Nhân Sênh buồn nực phát rồ vò nát đầu.
Vì sao đi tới đâu cũng nhớ đến Lệnh Hồ là sao!
Trước khi chưa gặp anh, cô chơi đùa rất
vui vẻ, cùng mọi người trong bang phái đi làm nhiệm vụ rồi vào phó bản,
sau khi nhận anh làm đồ đệ, cô đưa anh đi thăng cấp, nhưng thời gian chỉ hơn hai tháng ngắn ngủi, tại sao lại giống như đã rất lâu rất lâu lắm
rồi, lâu đến nỗi chỉ biết nhớ về những hồi ức với Lệnh Hồ.
Cô ấn xuống, công kích lũ tiểu quái phía
trước, mặt trên của kỹ năng hiện ra một cái nút nhỏ, đó chính là biểu
tượng một con hồ ly nhỏ.
Diệp Nhân Sênh đột nhiên ngẩn ngơ.
Kỳ thật cô không biết tại sao mình lại
trở nên như thế, khoảnh khắc lúc nhìn thấy Lệnh Hồ mãn cấp, có cái gì đó trong lòng cô dần dần trầm xuống.
Mãn cấp, có nghĩa là không cần cô đưa anh đi thăng cấp nữa.
Những ngày cùng nhau đánh quái, cùng nhau chạy thi thể, cùng nhau đối địch sẽ không quay lại nữa, anh còn có Bất
Khả Tiểu Bảo, anh để Bất Khả Tiểu Bảo chuẩn bị trang bị, anh một mình
giết bốn người Đọa Lạc Thiên Sứ khiến tên tuổi vang khắp Hoa Sơn, anh có thể tự mình xông vào những vui buồn cừu hận nơi chân trời, anh đã trở
nên sáng chói như vậy, anh ——
Không bao g