
a Sơn Đỉnh không thể thêm teanjg thái, không thể sử dụng thuốc phụ trợ, cũng không thể mang theo sủng vật…
Ngay cả cục cưng Hỏa Hồ cũng không thể dùng… Thật đúng là khiêu chiến trước nay chưa từng có.
Đột nhiên khóe miệng Diệp Nhân Sênh cong lên.
“Như vậy cũng tốt, chúng ta chơi đùa nào…”
Trình Mạt Mạt kinh sợ phát hiện nét mặt
quen thuộc trên khuôn mặt của Diệp Nhân Sênh, giống như cái lần bị sốt
cao nhưng vẫn tham gia buổi sát hạch Karate, cuối cùng đã phá vỡ hạn chế tuổi tác mà đem về đai đen, vẻ mặt thần thải phi dương này rất là chói
mắt, nhưng cũng rất là… biến thái.
Đấu trường bắt đầu rồi.
Lưu Vân và Ngọc Thanh đều phòng thủ kém,
nghiêng về đấu từ xa hơn nhưng rất rõ là Lưu Vân chiếm ưu thế về công
kích hơn, khoảng cách cách rất xa cô hiển nhiên không là gì. Diệp Nhân
Sênh không lùi mà tiến tới, cứ như vậy cô lại càng dễ tìm kiếm góc chết
(nơi đạn pháo không bắn tới) mà làm phép, nhưng Lưu Vũ cũng không phải
là người dễ đối phó, cô ta rất nhanh đã phát hiện ra mục đích của Diệp
Nhân Sênh, bước lui phía bên cạnh,
Hai bên đồng thời công kích, chiêu nguyền rủa của Diệp Nhân Sênh rất may là đã trúng mục tiêu, trong nháy mắt Lưu Vũ cũng dùng một chiêu bạo phát làm Diệp Nhân Sênh rớt một phần ba máu, thừa dịp cô nàng không dùng trang bị, Diệp Nhân Sênh vội vàng không
ngừng thêm cho mình pháp thuật hồi huyết, cứ như vậy có thể kiên trì một chút.
Lưu Vũ dùng phép đống băng khiến cô đông
lạnh đứng nguyên tại chỗ, đồng thời muốn kéo dãn khoảng cách để chuẩn bị cho công kích cao, trong nháy mắt Diệp Nhân Sênh không thể động đậy đã
rất nhanh phóng ra một chiêu kim châm đâm huyệt, như vậy tốc độ của Lưu
Vũ bị chậm lại, đợi cô nàng chạy ra xa, Diệp Nhân Sênh rốt cục cũng có
thể đi lại, vội vàng chụp cho mình kết giới sinh mạng, nhưng cho dù thế, vẫn bị Lưu Vũ quét sạch bay đi hơn một nửa lượng máu, trang bị màu cam
bạo kích thật đáng sợ, nếu không có kết giới triệt tiêu 1000 điểm thương tổn, lần này đã muốn miểu sát cô, Diệp Nhân Sênh vội vàng hồi huyết,
lại phát hiện toàn bộ biểu tượng kỹ năng thêm máu là một màu xám xịt.
Lưu Vũ dùng chiếc vòng cổ kia.
Cũng may Diệp Nhân Sênh thận trọng, ngay
từ đầu liên tục hồi huyết khiến cho máu cũng lên đến một nửa, dù sao
cũng không đến mức bị miểu.
Lưu Vũ cũng vô cùng kinh ngạc, có thể làm cho cô sớm như vậy đã dụng hạng liên, Diệp Nhân Sênh cũng coi như là đệ nhất. Quả nhiên quyết đánh đến cùng, trận chiến này nhất định phải tốc
chiến tốc thắng.
Trong nháy mắt một chiêu phép của cô hạ
xuống, nhưng lại thấy trên màn hình nhắc nhở mục tiêu không có trong tầm nhì, rồi Diệp Nhân Sênh lại xuất hiện phía sau lưng cô, một công kích
cực mạnh của Ngọc Thanh hạ xuống, tiếp thêm một chiêu nguyền rủa, thành
công khiến máu của Lưu Vũ rơi đến một phần ba.
Bây giờ lượng máu của hai người đã cân bằng.
Mà Ngọc Thanh dựa vào trị liệu để sinh
tồn lại không thể sử dụng, mưu kế cũng vậy, Lưu Vũ cũng sẽ không sơ sẩy
lần hai. Cô ta đắc ý kéo dãn khoảng cách, đối mặt với Diệp Nhân Sênh.
Bây giờ, Ngọc Thanh trước mặt không cách nào trốn tránh được, thắng bại đã phân.
Nhưng cô lại không ngờ, từ đầu Diệp Nhân Sênh không hề có ý tránh né.
Hai người đều còn lại hơn một ngàn máu,
cùng đồng thời vận khởi công kích cực mạnh, cho dù một công kích chỉ có
hai ngàn, trong khi cái kia lại chừng bốn ngàn, cho nên cũng chẳng hề
gì.
[Hệ Thống'> Đấu Trường Đỉnh Hoa Sơn: Trong giao chiến cả Lưu Vũ và Sênh Sênh Ly Nhân cùng đến chỗ chết, bất phân
thắng bại, giữ lại cấp bậc vốn có, không bị trừ kinh nghiệm.
Thế nhưng trận đấu này, ai ở thế yếu ai ở thế mạnh, người sáng suốt đều có thể nhìn ra. Cho dù ngang tay, cũng
biết là ai hơn ai.
Nhất thời kênh thế giới ồ lên, lộn xộn
đạp lên nhau, không phục, phấn khích khen ngợi, hét hò ồn ào, trong lúc
nhất thời hết đợt này đến đợt khác.
Mà trên màn hình, cô gái áo xanh nằm im
lặng trên mặt đất, Diệp Nhân Sênh nhanh chóng chạy thi thể, linh hồn
đứng bên cạnh thân xác mình, trước mắt mù mờ, nhưng trong lòng chưa bao
giờ mãn nguyện.
Chính là như vậy, không bao giờ… tự làm phiền bản thân nữa.
[Thế Giới'> Sênh Sênh Ly Nhân: Còn ai nhắm ý Lệnh Hồ, lên hết một lượt một mình đấu.
Gõ xong hàng chữ này, lựa chọn sống lại,
xung quanh trở về sắc màu rực rỡ. Cô gái áo xanh đứng giữa đấu trường
Đỉnh Hoa Sơn, hai tay trống không, khuôn mặt trầm tĩnh.
[Thế Giới'> Sênh Sênh Ly Nhân: Muốn cướp đàn ông của chị đây, thì hãy bước qua xác chị đã.
Một câu này của cô, ngạo nghễ độc lập, uy phong lẫm liệt.
Trong phòng tắm đầy hơi nước bốc lên.
Đường Dập dùng khăn mặt lau tóc, giọt
nước từ trên trán nhỏ xuống, lăn nhanh qua cái mũi anh tuấn, chảy một
đường vòng quanh chỗ xương quai xanh góc cạnh ấy.
Từ trong phòng truyền đến giai điệu nhạc
game quen thuộc, anh lau lau tóc vài cái, rồi treo khăn mặt lên một bên, cuối cùng mở cửa phòng tắm ra.
Âm thanh này… hình như là giai điệu của đấu trường Đỉnh Hoa Sơn?
Sao Quách Khả Kiêu lại có ý đến đấu
trường PK chứ… Đường Dập từ trong phòng thay bộ áo ngủ đi ra, thấy Quách Khả Kiêu ngồi trư