
ay.
Tường Thập Tam nhìn bóng lưng hắn rời đi cười, qua một hồi xuống lầu thấy Cửu ca hắn đang hạ kiệu muốn vào điếm.
“Đi rồi?” Cửu ca của hắn hỏi.
“Đi rồi.” Tường Thập Tam nói
“Như thế nào?” Hỏi
“Hắn không cưới Bảo nha đầu!” Đáp.
“Ngươi hỏi cái gì?” Hỏi.
“Hỏi hắn có cưới cháu gái ta hay không!” Đáp.
~~~~~ vô ngữ.
Cuối cùng là thiệp mời của Trinh thập tứ, Trần Mục Phong mang theo
nghi vấn vừa vào cửa liền bị ám toán. Chân hắn vừa rảo bước vào cửa nhã
gian nơi hắn đã vào sáu lần thì một đạo chưởng phong ập tới, may mà hắn
phản ứng nhanh nếu không chắc đã bị thương. Sau đó căn bản chưa cho hắn
nói gì, người nọ đã từng chiêu từng chiêu tấn công tới, nhưng cũng không giống như là muốn đưa hắn vào chỗ chết, càng như là luận bàn võ nghệ,
Trần Mục Phong nhìn ra liền cũng giảm bớt khí lực. Đánh qua thời gian
khoảng nửa tuần trà, người nọ mới cười lớn dừng tay, Trần Mục Phong thu
chiêu thức lạnh lùng nhìn người nọ.
“Trinh gia là vì sao?” Trần Mục Phong hỏi, khí tức vững vàng.
“Không có gì, đàm luận võ công, đã lâu không cùng người ta khoa chân
múa ta, luyện luyện, ha ha, Trần thiếu gia, ngồi đi!” Trinh thập tứ cười nói, lúc nhìn hắn cũng cười cười.
“Không biết Trinh gia có chuyện gì?” Trần Mục Phong hỏi.
“Không có gì. Yên tâm, không phải bàn chuyện làm ăn, đơn giản là bởi
vì nghe nói công phu không tệ, muốn cùng giao kết bằng hữu.” Trinh thập
tứ nói.
Trần Mục Phong mặt mày nhăn lại, kết giao bằng hữu? Thật đúng là quá thẳng thắng.
“Đa tạ Trinh gia cất nhắc.” Trần Mục Phong nói, vị Trinh gia trước
mắt thoạt nhìn so với hắn tuổi không sai biệt lắm, thoạt nhìn cũng thập
phần hào sảng, cùng không khác Kiến Thần lắm.
“Đừng khách sáo, chúng ta coi như là tỉnh táo tướng tích (chỗ này không hiểu). Nào, uống rượu ~~~” Trinh thập tứ cười nói.
Sau đó, mọi việc đều bình thường. Không thấy thiệp mời nữa, hơn nữa
sau đó mấy vị khách nọ liền biến mất vô ảnh vô tung, người cũng không
thấy bóng dáng, tựa như —— tựa như kiểu Bảo nhi mất tích.
Tiết Vạn thọ đã đến, Trương Bá Hành còn chưa hồi kinh. Trần Mục Phong liền tăng số người đi tìm Bảo nhi. Nhưng vô luận là bắt đầu tìm từ đâu, nơi nào cũng vấp phải trắc trở. Chính hắn có lúc rãnh rỗi không tự giác đi tới chỗ cây cầu, còn có khi mua vài thứ đồ khó hiểu trở về, về sau
trong thư phòng của hắn đồ đạc càng ngày càng nhiều.
Lễ vạn thọ của Khang Hy, Khuynh Thành nhìn y phục nãi nãi kêu cung nữ đưa cho mình thì ngó lơ sang chỗ khác.
“Nãi nãi, dù thế nào cũng phải mặc cái này sao?” Là cát phục sắc tứ
đoàn kim long, thêm một chuỗi hạt vòng tới vòng lui, còn có cái cát quan thượng – kim mão, thùy châu thoạt nhìn dài loẳng ngoằn.
“Đương nhiên, hôm nay là lễ vạn thọ của hoàng gia gia con, trước kia
hoàng gia gia thấy con còn nhỏ không cho mặc, năm nay con đã mười lăm
tuổi rồi đã thành đại cô nương, nên đàng hoàng cung kính thỉnh an Hoàng
gia gia.” Đức phi cười nói, vừa bảo cung nữ hầu hạ mình cùng Khuynh
Thành mặc cát phục.
Vất vả hơn nửa canh giờ mới mặc xong y phục, cung nữ nhìn đôi bông tai kia, nhìn Khuynh Thành.
“Đừng xem, không có xỏ lỗ tai đâu.” Khuynh Thành vừa nói vừa che hai tai mình lại.
Đức phi cũng đã ăn mặc sẵn sàng, nghe thấy lời của nàng liền nhìn
nàng cười cười: “Ta xem cũng phải xỏ lỗ tai cho con mới được, nếu không
tương lai còn phải lên kiệu hoa thì đeo ở đâu?”
“Nãi nãi, cũng không ai quy định nhất định phải xỏ lỗ tai mà? Con
không cần, bông tai tháo lên tháo xuống thật mất công.” Khuynh Thành
nói.
“Theo ta thấy là con sợ đau, nha đầu.” Đức phi lại sửa sang cho nàng, sau đó nhìn trái phải, rất hài lòng nói: “Ôi, bảo bối của chúng ta mặc
cát phục vào thật là đẹp mắt.”
“Nãi nãi, con cảm thấy mặc thường phục đẹp hơn.” Khuynh Thành miệng
mếu máo. Như khi còn bé thì tốt, tùy tiện tìm văn kiện quần áo xinh đẹp
là được rồi, hiện tại mặc y phục cũng phiền phức.
“Đi thôi, chúng ta tới Trữ cung thỉnh an thái hậu trước đi!” Đức phi
cười, nắm tay Khuynh Thành đi tới Trữ cung. Đến Trữ cung, còn chưa tới,
các cung nữ phi tần cũng đã dựa theo cấp độ, phẩm chất mặc cát phục đợi ở đó, nhìn tới nhìn lui, các khanh khách trong cung và A ca các phủ cũng
đã có mặt, Đức phi nhẹ nhàng cười.
“Chà, Khuynh Thành mặc quần áo vào lập tức liền nhận không ra, nhìn
ra khí thế công chúa ngay.” Lúc Nghi phi tới nhìn Khuynh Thành, sau đó
cười nói với Đức phi.
“Tạ Nghi phi nãi nãi khích lệ, con không muốn mặc, nhưng hoàng gia
gia nói đã lớn không thể giống như tiểu hài tử, là công chúa phải mặc y
phục công chúa nên mới có bộ dáng này. Nghi phi nãi nãi cũng thật xinh
đẹp ạ.” Khuynh Thành cười nói.
“Khuynh Thành cũng khéo nói chuyện.” Nghi phi nói.
“Khuynh Thành khẩu chuyết, so với Nghi phi nãi nãi còn thua xa. Có
thời gian con nhất định phải thỉnh giáo Nghi phi nãi nãi, còn hy vọng
ngài vui lòng chỉ dạy.” Khuynh Thành cười híp mắt nói.
Nghi phi cười cười, sau đó cùng Đức phi nói chuyện.
Khuynh Thành cười nhìn Đức phi, “Nãi nãi, nhân gia không nói sai chứ?”
“Không có, bảo bối rất ngoan.” Đức phi cười.
Lại đợi một lát nữa, Khang Hy đến, n