Pair of Vintage Old School Fru
Dâm Môi Sai

Dâm Môi Sai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321410

Bình chọn: 8.5.00/10/141 lượt.

rừng đột nhiên dò xét trên người, hai ngón tay nhẹ nhàng thử vận nội công, cuối cùng phun ra một ngụm máu đen.

Vậy nhưng trúng độc, Chiết Hoa công tử vậy nhưng lại trúng độc.

Một vị phu nhân mỹ mạo đương chơi đùa với đàn cá bên hồ sen, trên đầu chưa từng đính nhiều châu ngọc, không hề trang điểm dù chỉ một chút son phấn, áo váy lay động, nhưng lại thanh tú hơn người.

Nha hoàn bên cạnh vô cùng cẩn thận săn sóc, xoay người bắt gặp một vị nam tử cao lớn thì bối rối quỳ xuống, liền bị nam tử giơ tay cản lại.

Nam tử cao lớn chậm rãi đi đến phía sau vị phu nhân nọ, vòng tay ôm lấy nàng, phu nhân chấn kinh quay đầu, nhợt nhạt cười: “Gia, về sớm vậy sao?”

Trong mắt nam tử vừa đến tràn đầy yêu thương, đáp: “Thân mình còn chưa hồi phục, sao lại đến Thủy Tạ Các rồi?”

Phu nhân cười duyên khiến muôn hoa run khẽ: “Hề nhi hôm nay cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, thấy ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp nên ra hít thở không khí một chút.” Vừa dịu dàng đáp, vừa nùng tình mật ý ôm khẽ cổ nam tử.

“Khụ.” Một thiếu niên áo lục đi đến, ho nhẹ: “Ca, mẫu thân tìm huynh.”

Nam tử nghe thế liền sai thị nữ dìu phu nhân về phòng, khuôn mặt anh tuấn nhăn lại: “Bệnh tình của mẫu thân thế nào rồi?”

Thiếu niên than nhẹ một tiếng, sắc mặt khiến ánh mặt trời ảm đạm đi không ít: “Khi tỉnh táo, khi mơ hồ.”

Hai người vội vàng đến Toái Nguyệt Cư, phía sau là thị vệ lãnh khí dày đặc —— Cận.

Không sai, đây là phủ đệ của phú thương Yến Nam Thiên, thiếu niên áo lục là đệ đệ ruột của hắn Yến Nam Phi, còn người được thị nữ dìu về phòng kia là một nữ tử hắn gặp trên đường đi kinh thương, tên Nhan Hề, từ sau khi hắn đưa nàng về phủ, vẫn được sủng ái vô cùng.

Khụ, đương nhiên người kia cũng là ứng cử viên duy nhất cho vị trí nữ chủ nhân của Yến phủ.

Trong mật thất Yến phủ, hai nam tử sắc mặt nghiêm túc

“Gia, độc tính tuy rằng phát tác rất chậm, nhưng lại cực kì khó giải.” Cận cung kính bẩm báo, giọng điệu vô cùng lo lắng.

“Người của ba năm trước vẫn không tra ra được sao?”

“Hồi gia, ba năm trước đây chúng ta tổng cộng có sáu mươi vụ làm ăn, mười lăm nam tử, bốn mươi bảy nữ tử, trong đó có hai mươi bốn người đã xác nhận tử vong, một số người không rõ tung tích. Thuộc hạ nhiều lần điều tra nghe ngóng cũng chỉ tìm được ba mươi người.” Cận trả lời chi tiết: “Ba mươi người này, người có khả năng hạ độc gia nhất chỉ có một —— Doãn Thu Thủy.”

Chiết Hoa công tử mặt không chút thay đổi, trí nhớ của hắn không chút ấn tượng với nữ nhân tên Doãn Thu Thủy này.

Tác giả: Nữ chủ thật đáng thương, ba chương đầu chỉ xuất hiện một lần. Những truyện khác đều là nữ chủ xuất hiện sớm hơn so với nam chủ đúng không?

Tú bà của Xuân Hồng Lâu chưa từng gặp qua loại chuyện này bao giờ, đây là địa bàn của Lã tướng quân, lâu lắm rồi chưa từng có ai dám đến sinh sự. Đang định xắn tay áo kêu người đâu, nam tử áo đen đi sau người đeo mặt nạ đột nhiên vung chưởng bổ vào trụ đá cẩm thạch trước mặt, sau đó cây trụ đột nhiên bị chặt đứt.

Vì thế tú bà liền tự động tự chủ tự phát tự nguyện câm miệng.

“Doãn Thu Thủy đâu?” Cận mỗi khi nói chuyện với người khác luôn rất lạnh lùng.

“Doãn Thu Thủy? A, hai vị công tử tìm Y Y sao…Nhưng con bé hiện tại đang có khách…” Nhắc đến cô nương của mình, vẻ mặt tú bà lại hơi hơi vùng lên, đang định thao thao bất tuyệt, liếc thấy ánh mắt của người đeo mặt nạ, liền chầm chậm đi trước dẫn đường.

Chiết Hoa công tử một cước đá tung cửa.

Nam nhân trên giường còn chưa kịp thưởng thức tác phẩm của mình đã bị Cận xách ra ngoài. Trên giường là một nữ nhân, tứ chi bị tách ra ở góc độ cực lớn, trói vào thành giường, làn da bạch ngọc hiện rõ những vết lằn. Tóc đen ẩm ướt rơi tán loạn, dính trên cần cổ trắng nõn, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.

Hương diễm như vậy.

Cận bước lên cởi trói cho nàng, vẻ mặt nàng lạnh nhạt nhìn mụ tú bà, khoanh tay hỏi: “Nhóm khách thứ hai sao?”

Chắc hẳn là vậy, nếu không mẹ đã không gật đầu —— hai người này chắc đã trả tiền rồi.

Vì vậy nàng bắt đầu lạnh nhạt mặc quần áo, từ áo lót đến tiết khố, cuối cùng là váy dài, nhất cử nhất động đều đẹp tuyệt trần, vô cùng tự nhiên, không hề giả tạo hay…thẹn thùng.

“Hai vị gia gia, thẻ bài của Y Y nhà ta là Hồng Lâu đỏ thẫm, bồi khách qua đêm giá không hề thấp…huống chi hai ngài cùng nhau, giá gấp đôi.” Kỳ thật…vị tú bà này lá gan rất lớn…Sai rồi, phải nói là lá gan phi thường phi thường lớn…

Nhưng bà ta biết nhất định sẽ kiếm được, vì Chiết Hoa công tử không phải dạng trêu hoa ghẹo nguyệt thông thường.

Nhận ngân phiếu Cận đưa cho xong, bà ta cười đến run rẩy: “A ha ha…chỉ cần đừng động đến gương mặt, những chỗ khác tùy hai vị tận hứng.”

“Còn chuyện gì nữa không?” Cận nhìn chằm chằm mụ tú bà nhiều lời.

“Không có không có, ta kêu Tiểu Đào đem thêm vài công cụ khiến hai vị vui vẻ lên…”

“Không có chuyện gì thì đừng lảng vảng ở đây nữa.” Cận không chút khách khí đánh gãy lời mụ, chỉ ra cửa.

Sau đó chờ mụ bước ra rồi đóng cửa rầm một tiếng.

Người đang chỉnh lại vạt áo trên giường ngưng lại động tác, dù sao chút nữa cũng phải cởi, khỏi mất công phiền toái. Nàng dựa vào thành giường tin