Pair of Vintage Old School Fru
Dám Yêu Dám Lên

Dám Yêu Dám Lên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323713

Bình chọn: 7.00/10/371 lượt.

ải dẫn anh cùng đi chứ." Trong bụng thầm bổ sung thêm, thuận tiện anh mang theo phong bì nữa.

Vừa đúng lúc đèn chuyển sang đỏ, Hoắc Hiên quay mặt sang nhìn mình, giống như đang xác định cái gì đó. Lát sau, anh cười, cầm tay mình đặt lên môi ấm áp.

Trẻ con, mình hờn dỗi nhìn Hoắc Hiên.

Hiên có thể không cười sao, đây chính là một cách công khai quan hệ nha. Chuyện của hai bọn mình tuy không cố tình giấu giếm nhưng cũng không có ý định công khai. Hôn lễ hôm đó đương nhiên không thể thiếu đồng nghiệp trong công ty đến rồi, với tính cách của Tiểu Tiểu thì em rằng các dì lao công cũng được phát thiệp mời không chừng.

Mình nhìn Hoắc Hiên cười, đã đến lúc cho Hoắc Hiên một danh phận nha.

"Đúng rồi, cái kim Trần Mạch mượn của em đã đưa trả cho anh nha."

"Sao anh họ lại không tự mình đưa trả cho em?"

"Ha ha," Hoắc Hiên cười lớn, "Nguyên nhân thì em tự hiểu."

Mình bĩu môi, dĩ nhiên biết tại sao, không phải là vì xấu hổ không có mặt mũi nào nhìn mình thì còn lý do nào nữa. Mình thấy Trần Mạch đúng là keo kiệt, đến kim cũng đi mượn, mà dùng xong rồi còn trả lại mình làm cái gì?

"Sau này đừng nói với người khác là em quen Trần Mạch nha, em không phải là anh em họ với anh ta, em không biết cái kẻ đáng xấu hổ như vậy!"

Mình xin thề, mình thực sự cũng không biết được Hà Tiểu Tiểu còn có tên khác là Hà Paula, còn Triệu Đại Hải còn gọi là Triệu Quốc Sư; không thể hiểu nổi sao bây giờ mọi người lại thích đổi tên để viết trên thiệp cưới.

Đến lúc mình một tay nắm tay Hoắc Hiên, một tay cầm hai tờ thiệp mời cùng hai phong bì lì xì đứng trước mặt Tiểu Tiểu mặc áo cô dâu và anh Triệu mặc âu phục thì ngây ngốc mất một lúc rồi hỏi thẳng: "Cái gì kia, hai người cố ý sao?"

Vì sao lại viết cô dâu —— Hà Paula, chú rể —— Triệu Quốc Sư? Là Hà Tiểu Tiểu và Triệu Đại Hải mà.

Sau đó mọi người chỉ thấy cô dâu khom người cười, chú rể và một người đàn ông thì đang cố gắng ngăn một người phụ nữ hung hãn đang muốn xông lên bóp chết cô dâu. Vì vậy mọi người vội suy đoán người phụ nữ hung hãn kia là tiểu tam đến phá đám cưới, nhưng khi cẩn thận quan sát thì hình như không phải vậy.

"Hừ! Nhất định là chủ ý của Tiểu Tiểu!" Mình thở hổn hển so sánh hai thiệp mời, khẳng định mình may mắn nên được gửi cho hai thiệp mời đặc biệt khác người, "Muốn người ta phải chi ra hai phong bì lì xì đây mà!"

"Không biết xấu hổ," Tiểu Tiểu chọc chọc vào má mình, "Tiền trong phong bì là của cậu sao?"

Được lắm, mình vội ngó sang chỗ khác nói, "Ồ, đèn này thật rực rỡ. . . . . ."

Sau tiệc cưới, toàn bộ nhân viên công ty đều biết người phụ nữ của phó tổng giám đốc chính là mình rồi. Mặc dù không gặp phải ánh mắt ghen ghét hay hâm mộ như trong tiểu thuyết nhưng phải hứng lấy ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, mình không chịu nổi. Song Hoắc Hiên lại rất vui mừng, giống như anh mới là chú rể vậy.

Trên đường về nhà, Hoắc Hiên rất tự nhiên nói với mình: "Mua nhà mới nha."

"Mẹ! Hoắc Hiên nói với con là muốn mua nhà mới!" Mình hô to vào điện thoại.

"Ồ! Cậu ta cầu hôn con rồi hả?" Ở bên kia đầu dây mẹ mình hét lên hỏi.

"Không có."

"Vậy. . . . . . cậu ta muốn kết hôn với ai?"

". . . . . . Không biết."

Mình đã nói mẹ con mình đều là phàm phu tục tử không sai mà, vừa nghe đến tin tức mua nhà thì phản ứng đầu tiên sẽ là nghĩ đến mua nhà mới để kết hôn.

Mặc dù mình chắc chắn cô dâu của Hoắc Hiên trừ mình ra thì không có người thứ hai, nhưng người ta cũng không có nói rõ ràng với mình nên mình không thể mặt dày mà kéo người ta ra hỏi bao giờ đón dâu, đúng không?

"Em thích căn hộ như thế nào?" Đêm đó Hoắc Hiên đã hỏi mình như vậy.

Mình ngẩn người ra, tiếp theo là đỏ mặt nhìn Hiên, trái tim nhỏ bé phải hoạt động quá sức rồi. Cái người này thật là, chỉ vì một câu nói có thể làm người khác nghĩ lung tung, đúng là bị ảnh hưởng của đám cưới rồi.

"Hỏi em làm gì, người mua nhà đâu phải là em." Dù thế nào cũng phải giả vờ như không hiểu ý.

"Muốn nghe thêm vài ý kiến để tham khảo. Mau, nói nghe một chút đi." Hoắc Hiên cười ôn nhu giục.

"Thích căn hộ phải rộng nè," mình bẻ ngón tay cười nói lung tung, "Trước nhà có một vườn hoa, sau nhà có hồ bơi, phải thật nhiều phòng, có một phòng chỉ để cất giữ mấy bộ mangan và tiểu thuyết mà em thích nhất, phải có một gác xép nữa."

"Căn nhà phải có thật nhiều phòng," Hoắc Hiên cười nhắc lại lời mình nói, "Có nhiều phòng để cho ai ở?"

"Con cái ở nha!"

"Mấy?"

"Hai! Boy and Girl!"

"Thì ra là em đã tính trước muốn sinh hai đứa."

". . . . . ." Trời, thua thiệt rồi, tự nhiên lại bị chiếm tiện nghi.

"Sau đó thì sao?" Mẹ mình hỏi.

"Không có sau đó." Sau đó đưa mình về nhà chứ sao.

"Không tệ nha, con gái của mẹ cũng đã câu được một con kim quy rồi." Khả năng của mẹ thật lớn, rõ ràng không nói đoạn sau mà mẹ có thể nghĩ đến chuyện này.

"Con không phải vì anh ấy có tiền mới thích."

"Vậy con thích người ta vì cái gì?"

"Cơ thể hoàn mỹ."

". . . . . .Con đúng là có tiền đồ nha."

". . . . . ."

"Vậy nếu như cậu ta cầu hôn con thì con có đồng ý hay không?"

"Gả! Không mua nhà cũng gả!" Mình không biết cái gì gọi là thận trọng cả.