
rấn. Quan huyện trông thấy trên mặt đất khô nẻ có vài trăm đàn ông, đội khăn đỏ, thắt lưng đỏ, ngồi im như bụt. Trên một cái bệ xây bằng gạch
vỡ, trước mặt đám đông, mấy người ăn mặc lòe loẹt đang gân cổ hát Miêu
Xoang, làn điệu bi thảm mà lời của nó thì hai bằng tiến sĩ như quan
huyện cũng chịu không rõ nghĩa:
… Chính nam thổi tới
luồng gió xoáy, Hồng Thái úy đã thả bạch miêu tinh. Bạch miêu tinh, lông trắng mắt đỏ bạch miêu tinh! Chỉ hút máu tanh! Thái Thượng Lão Quân đã
hiển linh… Luyện thần quyền bảo vệ Đại Thanh! Giết sạch bạch miêu tinh,
lột da móc mắt, thắp thiên đăng…
Tôn Bính dừng ngựa trước một túp lều bằng chiếu mới dựng bên vũng. Con ngựa lắc lắc cái bờm rối
như lá hẹ, ho khan một hồi rồi khuỵu hai chân sai ỉa ra một bãi phân
lỏng. Mã tiền Trương Bảo buộc ngựa vào gốc liễu đã chết khô, Mã hậu
Vương Hoành đón cây gậy gỗ táo từ tay Tôn Bính. Tôn Bính ngó kiệu của
quan huyện, biểu thị một thái độ vừa kiêu kỳ vừa ngu xuẩn. Phu kiệu hạ
đòn khiêng, vén rèm, quan huyện vén áo chui ra. Tôn Bính ngênh ngang
bước vào trong lều, quan huyện theo sao.
Trong lều thắp hai cây
nến, ánh nến leo lét, soi sáng một tranh tượng treo trên vách. Thần
tượng trong tranh, đầu cài lông trĩ, mặc mãng bào, cầm có bộ râu đẹp, ba phần giống Tôn Bính, bảy phần giống quan huyện. Quan huyện nhiều năm
dan díu với Tôn Mi Nương, nên hiểu rất sâu lịch sử Miêu Xoang. Ông biết
người trong tranh là Thường Mậu, ông tổ Miêu Xoang, giờ đây Tôn Bính
thỉnh về làm thần hộ mệnh cho Nghĩa hòa quyền. Quan huyện vừa bước vào
trong lều thì nghe có tiếng thị uy phát ra từ trong bóng tối, định thần
nhìn kỹ, thấy tám man đồng đứng hai bên, bốn mặt đỏ, bốn mặt đen, quần
áo trên người cũng bốn đen bốn đỏ, cựa một cái là sột soạt như bằng
giấy. Quả nhiên là bằng giấy. Các man đồng đều cầm gậy, và đều là cán
cuốc. Quan huyện càng coi thường Tôn Bính, tưởng nhà ngươi có cái gì mới mẻ kia, té ra vẫn mấy cái trò lăng nhăng quen thuộc trên sân khấu ở
nông thôn. Nhưng ông biết, người Đức không cho là lăng nhăng, triều đình và Viên Thế Khải không cho là lăng nhăng, hơn ba nghìn trấn Mã Tang
không cho là lăng nhăng, những thanh niên thường trực trong lều không
cho là lăng nhăng, người cắm đầu là Tôn Bính càng không cho là lăng
nhăng.
Cùng với tiếng thông báo, Tôn Bính khệnh khạng bước tới
chiếc ghế co tay vịn bằng gỗ pơ mu, điệu bộ rất kịch, ngồi xuống vá dài
giọng hỏi:
- Tướng kia hãy thông báo họ tên!
Quan huyện cười nhạt:
- Tôn Bính, nói theo kiểu Cao Mật các ông, ông đừng có xỏ chân lỗ mũi.
Bản quan đến đây, một không phải đến nghe hát, không phải đến cùng ông
diễn Miêu Xoang. Ta đến bảo ông điều này…
- Ngươi là thằng đếch
nào mà dám ăn nói như thế với nguyên soái ta – Mã tiền Trương Bảo cầm
gậy chỉ vào mũi quan huyện – Nguyên soái nhà ta thống lĩnh hàng ngàn
binh mã, lớn hơn nhiều so với cái huyện bé tí của ngươi.
- Ông
đừng quên – Quan huyện vuốt râu, nhìn chằm chằm vào cái cằm lỗ chỗ như
người bị chốc đầu, hỏi – Tôn Bính, vì sao râu của ông không còn nữa?
- Biết ngay tên gian tặc này làm chuyện ấy. Ta còn biết, trước khi đọ
râu, nhà ông đã chải râu bằng keo nước trộn với muội than, nếu biết,
chắc ta không thua ông. Ta thua thì đã đi một nhẽ, trước mặt mọi người,
ông tuyên bố tha cho ta rồi lại sai người vặt râu ta.
- Ông muốn biết ai vặt râu ông không?
- Chẳng lẽ nhà ông?
- Ông đoán đúng – Quan huyện bình tĩnh nói – Hiển nhiên là râu ông đẹp
hơn râu của ta, nếu ta không ra tay trước, chắc chắn ta sẽ thua. Trước
mặt mọi người, ta tha ông để các hương hiền thấy ta là người khoan hồng
độ lượng; đến đêm ta che mặt vặt rau ông để trị cái thói ngông của ông,
để ông làm con người biết điều.
- Tên quan chó má! – Tôn Bính
đập bàn giận dữ đứng lên – Các con, bắt thằng chó cho ta, vặt sạch râu
nó đi cho ta. ngươi biến cằm ta thành bãi đất phèn, ta phải biến cằm
ngươi thành sa mạc Gôbi.
Trương Bảo, Vương Hoành vác côn lăm le xông vào, tám tên man đồng hó hét trợ oai.
- Ta đây mệnh quan triều đình, đường đường một tri huyện, xem thằng nào dám đụng vào cái lông chân của ta – Quan huyện nói.
Mắng Tiền Đinh vô ý vô tình… Ngươi như con thiêu thân rơi trúng tay ta… mối thù này hôm nay phải báo…
Tôn Bính vừa hát điệu Miêu Xoang vừa vác gậy xông tới…
Bớ tên giặc… nhằm đỉnh đầu quan huyện bổ một gậy.
Quan huyện né sang bên, bổ hụt, ông tiện tay tóm được gậy dúi một phát, Tôn Bính ngã bổ chửng.
Trương Bảo, Vương Hoành nhảy xổ vào ông huyện. Ông huyện nhẹ nhàng nhảy lui
một bước như một con mèo đực, rồi tung mình nhảy tới linh hoạt như một
chú gà trống, Trương Bảo, Vương Hoành dập đầu vào nhau đánh “cốp” một
cái, hai cây gậy đã lọt vào tay quan huyện không biết từ lúc nào! mỗi
tay một gậy, ông vụt Trương Bảo bên trái, ông vụt Vương Hoành bên phải,
chửi:
- Đồ khốn, cút!
Trương Bảo và Vương Hoành ôm mặt kêu rối rít rồi chuồn ra bên ngoài. Quan huyện vứt bớt một cây gây, chỉ giữ lại một cây, quát:
- Bọn đốn mạt các ngươi, đợi ta nện cho các ngươi một trận hay cút đi cho khuất mắt!