Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323520

Bình chọn: 10.00/10/352 lượt.

a cùng với ghế ngồi, tiếng ca nửa chừng tắc nghẹn. Loạt

đạn đầu tiên của lính Đức bắn gục hầu hết diễn viên trên sân khấu. Giáp

Con tụt từ trên cột xuống, ngẩn ngơ nhìn một hồi, rồi như chợt hiểu, hắn ôm đầu chạy ra phía sau sân khấu, vừa chạy vừa kêu:

- Nổ súng rồi!… Giết người rồi!…

Ta nghĩ, bọn Đức không đưa Giáp Con ngồi trên đỉnh cột vào tầm ngắm, có lẽ do hắn mặc bộ đồng phục của đao phủ. Bộ đồng phục đã cứu hắn. mấy hôm

trước, hắn là nhân vật được mọi người chú ý. Hàng lính đầu sau khi bắn

lui về tuyến sau, hàng thứ hai tiến lên, nhất tề giương súng. Động tác

của chúng nhanh nhẹn, kỹ thuật thành thạo, gần như vừa nâng súng lên là

một loạt đạn nổ chát chúa, chúng lẩy cò trong khi nâng, gần như chưa

nghe thấy tiếng nổ, người trên sân khấu đã trúng đạn.

Trên sân diễn không còn ai sống sót, chỉ có máu tươi đang chảy. Cuối cùng

thì dân chúng dưới bãi sực tỉnh, các con dân đáng thương của ta!… Họ ngã dúi dụi, họ đâm bổ vào nhau, gào khóc vang trời dậy đất. Ta trông thấy

bọn lính Đức trên đài hạ súng xuống, trên những khuôn mặt dài ngoẵng

thoáng nét cười thâm hiểm. Chúng dừng bắn khiến ta buồn vui lẫn lộn,

buồn vì gánh hát Miêu Xoang cuối cùng của vùng Đông Bắc Cao Mật chết

sạch, vui vì người Đức không bắn đám dân chúng chạy trốn. Thế mà là vui

sao? Tri huyện Cao Mật, trong lòng nhà ngươi còn có gì vui? Có chứ, rất

vui là đằng khác!

Máu của gánh hát chảy dồn về máng ở hai bên rìa sân khấu rồi chảy ra miệng máng hình đầu rồng vốn là để

thoát nước mưa, lúc đầu chảy thành dòng, sau chỉ là từng giọt to, nặng…

Đó là nước mắt của rồng! Đúng thế.

Dân chúng bỏ

chạy sạch, pháp trường còn lại rất nhiều giày dép và những tấm da mèo,

vài xác người chết vì bị dẫm đạp. Ta nhìn đăm đăm vào miệng máng hình

đầu rồng, nhìn những giọt máu tươi rất to, từng giọt chảy tí tách. Mà

không phải máu, đó là nước mắt của rồng. Đúng thế.

Khi vầng trăng đầy quá nửa của ngày 19 tháng Tám tỏa ánh bạc từ trên cao,

ta từ huyện nha trở lại pháp trường. Ta vừa ra khỏi cổng nha môn, liền

thổ ra một bụm máu, miệng tanh ngòm như ăn quá nhiều mật đắng. Lưu Phác

và Xuân Sinh băn khoăn, hỏi:

- Ông lớn không sao chứ ạ?

Ta như chợt tỉnh nhìn họ, hỏi lại với thái độ hoài nghi:

- Sao các ngươi còn đi theo ta? Xéo, không được bám ta như thế!

- Bẩm ông lớn…

- Nghe rõ chưa? Cút, mau xa ta ra, đi đâu càng xa càng tốt, không được để ta lại thấy mặt. Ta mà gặp lại lần nữa, sẽ đập gãy lưng các ngươi.

- Ông lớn… ông… lẩn thẩn rồi! – Xuân Sinh khóc mếu, nói.

Ta rút thanh yêu đao bên mình Lưu Phác chĩa vào hai người, mặt lạnh như tiền, nói:

- Cha chết mẹ lấy người khác, ai lo phận nấy. Các người còn nghĩ đến tình nghĩa thì hãy đi mau, sau ngày 20 về đây nhận thi thể ta.

Ta quẳng thanh đao xuống đất, “choang” một tiếng chấn động trời đêm. Xuân

Sinh lùi lại mấy bước quay người bỏ chạy, lúc đầu chạy chậm, sau chạy

nhanh, mất hút vào ánh trăng. Lưu Phác cúi đầu, đứng như trời trồng.

- Sau nhà ngươi không đi? – Ta nói – Mau thu xếp hành trang về ngay Tứ

Xuyên. Sau khi về đó, hãy mai danh ẩn tích, trông nom phần mộ cha mẹ cho chu đáo, đừng bao giờ dính vào bọn phủ quan…

- Bác ơi!…

Một tiếng “Bác” của Lưu Phác, ruột ta đau chín chiều! Nước mắt lừng tròng, ta phẩy tay:

- Đi đi, ở đây không có việc gì cho cháu nữa!

- Bác ơi, mấy ngày nay cháu suy nghĩ mãi, trong lòng xấu hổ quá! bác rơi

vào tình cảnh này là do sai lầm của cháu – Lưu Phác giọng đau xót –

Chính là cháu cải trang giống bác vặt sạch râu Tôn Bính, khiến ông ta

phải bỏ gánh hát, lấy đào Hồng rồi sinh con. Nếu không có chuyện lấy đào Hồng thì không có chuyện đánh tên kỹ sư Đức; không đánh tên kỹ sư Đức

thì không có chuyện rắc rối sau này!…

Ta ngắt lời Lưu Phác:

- Cháu lẩm cẩm rồi, số phận là như vậy, không liên quan gì đến cháu. Ta

biết cháu vặt râu Tôn Bính, còn biết cháu làm như vậy theo lệnh phu

nhân. Phu nhân định dùng cách ấy khiến Mi Nương hận ta chấm dứt chuyện

đi lại giữa nàng và ta. Ta còn biết, cháu và phu nhân sắp đặt chuyện bôi cứt chó lên đầu tường. Ta biết cháu và phu nhân sợ ta nhập nhằng với

dân nữ thì mang tiếng, ảnh hưởng việc tiến thân. Nhưng ta với Tôn Mi

Nương ba kiếp trước đây là oan gia nay mới gặp nhau. Không trách cháu,

không trách phu nhân, chẳng trách ai hết, tất cả do số phận định đoạt!

- Bác ơi – Lưu Phác quì xuống – Xin bác nhận cho cháu một lạy.

Ta bước tới đỡ hắn dậy bảo:

- Chia tay thôi, cháu!

Một mình ta đi về pháp trường.

Lưu Phác gọi với:

- Bác ơi!

Ta quay lại trước mặt Lưu Phác hỏi:

- Còn chuyện gì nữa, cháu nói đi!

- Cháu đi báo thù cho cha cháu, cho sáu vị quân tử, cho bác Hùng Phi, cũng là khử trước ẩn họa cho nhà Đại Thanh.

- Cháu định hành thích hắn hả? – Ta trầm ngâm hồi lâu, nói – Ý cháu đã quyết chưa?

Lưu Phác gật đầu.

- Chúc cháu may mắn hơn bác Hùng Phi!

Ta quay đi, rảo bước về phía pháp trường Thông Đức, không ngoảnh lại. Ánh

trăng dõi vào mắt, ta cảm thấy trong lòng đầy những nụ hoa, chờ có dịp

là nở, một đóa nở là một câu Miêu Xoang “phiên hoa” cao vút chí


Insane