
t xá, phủi tay áo, quì xuống dập đầu một cái thật kêu, gầm lên như chửi nhau ngoài phố: “Thần Cao Mật Huyện lệnh Tiền Đinh kính chúc Hoàng đế của thần sống lâu muôi tuổi!”
Hai bàn tay nhỏ bé lần tràng hạt của bố run lên, vẻ đắc ý không giấu được qua cặp mắt.
Quan lớn Tiền đứng dậy, vừa cười vừa nói: - Già Triệu, nhà vua còn thưởng
cho bác vật nào nữa không? Một lần cũng là lạy, hai lần cũng là lạy, ba
bốn lần cũng lạy!
Bố tớ cười: - Quan lớn đừng giận, đây là phép tắc của triều đình.
Tiền đại nhân nói: - Nếu không còn gì nữa, mời Già đi cùng hạ quan. Viên đại nhân cùng Tổng đốc Caclôt đang kính cẩn đợi Già Triệu ở công đường
huyện.
Bố tớ nói: - Cảm phiền đại nhân cho người khiêng cái ghế này đi. Tôi muốn để Viên đại nhân phân biệt thật giả.
Tiền đại nhân lưỡng lự giây lát rồi khoát tay, nói: - Được! Bay đâu?
Hai tên công sai hóa thân từ sói khênh chiếc ghế tựa của bố. Tiền đại nhân
và bố sánh vai bước ra cổng. Trong sân, vợ tớ nôn ọe, vừa nôn vừa gào
khóc: “Cha đẻ ơi, cha hãy cố mà sống, con gái cha đã có mang thằng cháu
ngoại của cha!” Tớ trông thấy sắc mặt Tiền đại nhân hết tái lại đỏ rất
không tự nhiên. Nét mặt bố tớ càng vênh váo. Đến trước kiệu, Tiền đại
nhân và bố tớ khách khí nhường nhau lên trước, in hệt hai ông quan cùng
cấp, hai ông bạn thân tình. Rốt cuộc chẳng ai lên kiệu, hai tên công sai bỏ ghế vào trong kiệu, nhét không vào, đành gác trên đòn khiêng. Bố tớ
để chuỗi hạt trong kiệu rồi trườn xuống đất. Rèm buông xuống, che khuất
những vật thiêng liêng không ai được xâm phạm. Bố tớ hai tay đều rỗi,
dương dương đắc ý nhìn Tiền đại nhân. Quan lớn Tiền cười lên một tiếng
như điên dại, nhanh như chớp đánh một bạt tai trúng giữa miệng bố tớ,
bốp một tiếng, át hẳn tiếng kêu của con ễnh ương. Bố tớ không kịp đề
phòng xoay đi nửa vòng, vừa đứng vững, Tiền đại nhân lại đánh một bạt
tai nữa. Cú này mạnh hơn nhiều, bố tớ ngã lăn ra, mắt trợn trừng nhổ ra
một bụm máu lẫn cái răng gãy, Tiền đại nhân nói: “Đi!”.
Bọn phu
khiêng kiệu chạy như bay. Hai tên công sai lôi bố dậy, mỗi tên cầm một
tay lôi như lôi chó chết. Tiền đại nhân ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi trước, tư thế hùng dũng, chẳng khác gà trống vừa nhảy từ trên lưng gà mái
xuống. Do không nhìn đường, ông ta có vấp phải một hòn gạch suýt ngã lăn quay, may mà lão Điêu đỡ kịp. Nhưng trong lúc lấn bấn ấy, Tiền đại nhân đánh rơi mũ, vội nhặt đội lên đầu, đội lệch, lại phải sửa cho ngay
ngắn. Tiền đại nhân đi sau kiệu, thơ lại Điêu theo sau Tiền đại nhân,
hai tên công sai lôi bố tớ, bố tớ kéo lê hai chân lết theo thơ lại Điêu, đám trẻ con bạo gan bám theo chân bố tớ, một hàng mười mấy người rồng
rồng rắn rắn đi về huyện.
Tớ ứa nước mắt, tiếc mình không xông
tới liều mạng với lão Tiền. Chả trách bố chửi tớ lúc thường thì hiếu
thuận, gặp lúc nguy nan thì là đồ giẻ rách. Lẽ ra tớ phải dùng gậy đánh
gãy chân lão, phải lấy dao đâm thủng bụng lão… Tớ nhặt thanh đại đao
chạy ra đường định đuổi theo Tiền Đinh, nhưng sự tò mò đã giữ tớ lại. Tớ cùng với lũ nhặng tìm thấy cái thứ mà bố tớ nhổ ra. Đúng là răng, hai
cái đều là răng hàm. Tớ dùng mũi dao gạt cái răng chơi một lúc, trong
lòng rất buồn, hai giọt nước mắt ứa ra. Sau đó tớ đứng dậy nhìn theo
bóng dáng của họ, nhổ một bãi nước bọt lớn tiếng chửi:
- Đ. mẹ mày… - hạ giọng – Tiền Đinh! Cao Mật huyện, rượu say Tây Hoa Sảnh
Nhớ nàng Mi Nương đẹp như tranh.
(Thể xác say, con tim vẫn tỉnh)
Đôi mắt nàng như nước mùa thu
Răng trắng môi hồng lồng ánh mắt
Lịm người Miêu Xoang một khúc
Yêu mệt, hoàng tửu, thịt cầy!
Xưa có câu:
Đại tướng không thoát tay người đẹp.
Anh hùng quì dưới mảnh quần hồng!
Ta và nàng như cá gặp nước
Như mây gặp rồng.
Vụng trộm mà yêu tại công đường
(Điếm nhục tổ tông!)
Tiếc rằng mộng đẹp không bền vững
Đông Bắc nổi cồn chuyện đao binh.
Cấm đầu sinh sự lão Tôn Bính
Một kép đào hoa, râu đẹp tuyệt!
Nhớ khi ta mới về Cao Mật,
Lão buông tuồng mở miệng nói ngông
Một trát màu hồng quăng xuống đất
Bắt Bính về, tay trói cổ gông!
Đọ râu một trận, ta thắng đẹp.
Khi đã gậy tày nện nán mông.
Không ngờ hôm ấy ta gặp lại
Người ta tơ tưởng: Tôn Mi Nương.
Mi Nương là con gái Tôn Bính
Vậy ta với Bính là tình thân…
… Giặc Đức tâm địa ác
Bắt Bính chịu cực hình
Đao phủ hành hình là Triệu Giáp
Bố chồng Tôn Mi Nương…
Miêu Xoang. “Đàn hương hình – Túy điệu”
Phu nhân, mời phu nhân ngồi, những việc nặng nhọc như hâm rượu, xào nấu
thức ăn, phu nhân mó tay làm gì cho mệt! Điều này ta đã nói hàng ngàn
lần rồi, phu nhân vẫn coi như gió thoảng ngoài tai. Ngồi xuống đi, phu
nhân! Vợ chồng ta hôm nay uống một trận cho đã, say khướt mới thôi. Đừng sợ say,đừng sợ rượu vào lời ra, bóc trần sự thật! Chẳng cứ nơi thâm
nghiêm cách biệt này, mà ngay ở chỗ hàng quán đông đúc, ta cứ nói những
gì ta thích, sướng miệng thì thôi. Phu nhân, bà là hậu duệ của trọng
thần nhà Đại Thanh, sinh ra trong một gia đình thế gia vọng tộc. Ông
ngoại Tăng Quốc Phiên của bà tận tâm tận lực, chèo chống gian nan, cúc
cung tận tụy, vì nước tận trung, thật xứng là cột trường nước nhà