
. Không có họ Tăng, thì triều Đại Thanh đâu có ngày nay! Nào, phu nhân hãy cạn
chén rượu này. Bà chớ nghĩ ta đã say, ta chưa say, ta rất muốn say nhưng chỉ say được phần thể xác, không say được phần linh hồn. Phu nhân,
chẳng giấu gì phu nhân, mà giấu phu nhân cũng chẳng được, khí số nhà Đại Thanh đã hết. Thái Hậu chuyên quyền, nhà vua bù nhìn, gà trống đẻ
trứng, gà mái cầm canh, âm dương điên đảo, trắng đen lộn phèo, tiểu nhân đắc chí, ma quỉ hoành hành. Một triều đình như vậy mà không sụp đổ mới
lạ! Phu nhân, hãy để ta nói một lần cho sướng, không thì ta uất mà chết! Ôi, nhà Đại Thanh, một ngôi nhà vĩ đại rung rinh chực đổ, phải đổ thì
đổ đi, cần quên đi thì quên đi! Sống dở chết dở, chẳng âm chẳng dương
thế này làm gì! Phu nhân, xin bà đừng bịt miệng ta, đừng giằng lấy chén
rượu của ta, bà cho ta uống thỏa thuê, nói thoải mái. Ôi, Hoàng Thái Hậu chí tôn, Hoàng thượng chí quí, các Ngài quên mất địa vị cao quí của
mình để tiếp xúc tên đao phủ! Đao phủ là ai? Là đồ cặn bã, trong chín
loại người không xếp được vào loại nào. Làm quan như bọn ta, thức khuya
dậy sớm, cần mẫn không lơi, vậy mà muốn được nhìn thấy mặt rồng, có họa
là trời sập! Vậy mà tên đao phủ chó má lại được các Ngài trọng vọng đến
thế. Thái Hậu ban chuỗi hạt, Hoàng thượng tặng long ỷ, chỉ thiếu nước
thăng quan tấn tước, phong thê ấm tử mà thôi. Phu nhân, ông ngoại phu
nhân lo toan doanh trại, chỉ huy ba quân, nam chinh bắc chiến, hãn mã
công lao, vậy mà Hoàng thượng chưa bao giờ tặng long ỷ, đúng không? Ông
trẻ đằng ngoại Tăng Quốc Thuyên xông pha tên đạn, xung phong hãm trận,
thập tử nhất sinh, vậy mà Thái Hậu chưa bao giờ tặng ông trẻ chuỗi hạt,
đúng không? Vậy mà lại tặng long ỷ, tràng hạt cho một tên đao phủ chó
má. Tên súc sinh dựa vào ân thưởng của Hoàng Thái Hậu và Hoàng thượng,
vênh vênh váo váo, bắt ta ba quỳ lạy chín khấu đầu, dùng đại lễ chào lạy tràng hạt và ghế, tức là chào hắn. Ta tuy là chức quan nhỏ, nhưng cũng
đường đường hai bằng Tiến sĩ, ngũ phẩm chính ngạch, bị hạ nhục thế này,
ta đau lắm! Bà bảo ta, “Nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn”, thời cuộc đã
đến nỗi này, còn việc lớn gì mà bàn! Ngoài phố đang đồn đại ầm ầm, rằng
liên quân tám nước đã đánh vào Bắc Kinh, Hoàng Thái Hậu và Hoàng thượng
chạy ra Tây Đô chưa biết khi nào? vương triều Đại Thanh mất còn chỉ là
một sớm một chiều! Vậy giờ phút này ta nhịn làm gì?! Ta không nhịn được
nữa! Ta phải rửa cái nhục này! Phu nhân, tên súc sinh vừa để cái ghế và
chuỗi tràng hạt vào trong kiệu, ta liền nhằm cái mặt chuột ấy cho hai
bạt tai! Đã quá! Cái nào cũng ròn rã! Thắng chó cúi xuống nhổ ra hai
chiếc răng cùng với máu. Đến bây giờ tay ta vẫn còn ê ẩm. Đã quá, phu
nhân, hãy rót rượu cho ta!
Tên súc sinh bị ta cho bạt tai hết
ngông nghênh, cụp đuôi như chó bị đòn. Nhưng ta biết hắn không phục.
Đúng là không phục, cặp mắt gần như không có lòng trắng ẩn sâu trong hốc mắt, lóe lên những tia lửa xanh như lửa của ma quỉ. Nhưng tên súc sinh
chẳng phải tay vừa, lúc ở bên ngoài y môn, ta hỏi hắn: “Già Triệu cảm
thấy thế nào?” Phu nhân thử đoán xem hắn nói gì? Tên súc sinh cười hì
hì: “Quan lớn đánh đau đấy, sớm muộn tôi cũng sẽ báo đáp ngài!” Ta nói,
làm gì có chuyện “sớm muộn”, ta nuốt vàng, treo cổ, uống thuốc độc, tự
vẫn, thì cũng không rơi vào tay ông! Hắn nói, chỉ sợ khi ấy đại nhân
không tự mình định đoạt số phận mình! Hắn còn nói, thưa đại nhân, những
chuyện như vậy rất nhiều.
Đúng, phu nhân nói đúng, đánh hắn bẩn
tay. Ta đường đường là tri huyện, mệnh quan của triều đình, tranh hơn
tranh kém với bọn tiểu nhân làm gì! Hắn là cái gì? Là đồ con lợn ư! Lợn
còn chững chạc hơn hắn! Là đồ chó ư? Chó còn cao quí hơn hắn! Nhưng ta
còn cách nào khác? Viên đại nhân yêu cầu ta đích thân đi mời hắn, quan
to hơn một cấp không cưỡng được, ta sai người đi mời hắn nhưng hắn không chịu, ta đành xuất tướng. Có thể thấy, trong con mắt Viên đại nhân, tri huyện Cao Mật giá trị không bằng tên đao phủ.
Đến bên ngoài sảnh đường, ta cầm tay tên súc sinh – bàn tay hắn nóng như lửa, mềm như bún, quả nhiên bàn tay rất khác người! Ta định kéo hắn vào đại sảnh, ra vẻ
thân tình khiến hắn không có dịp tố khổ. Nhưng hắn chỉ giằng một cái là
tuột được tay ra, nhìn ta vẻ bí hiểm, không hiểu hắn định giở trò gì.
Hắn chui vào trong kiệu, cầm chuỗi hạt đeo lên cổ, lật ngược cái ghế đàn hương, đội lên đầu. Thằng chó gió thổi ngã ấy không ngờ đội nổi cái ghế nặng trịch, và thế là hắn đầu đội bùa hộ mệnh, chệnh choạng đi vào sảnh đường. Ta lúng túng đi sau hắn. Tại sảnh đường, ta trông thấy Viên đại
nhân mặt ngỡ ngàng, đang ngồi sánh vai với Tổng đốc Giao – Aùo Caclôt.
Caclôt có khuôn mặt kinh dị, mắt hấp háy liên tục.
Tên súc sinh
đội ghế đi vào giữa sảnh đường, giọng sang sảng: “Tiểu nhân Triệu Giáp,
nguyên đao phủ Bộ Hình đội ơn Hoàng Thái Hậu cho phép cáo lão về quê,
xin khấu kiến đại nhân”.
Viên đại nhân hoang mang, vội rời chỗ ngồi, lặc lè cái bụng, chạy gằn đến trước mặt tên súc sinh, giơ tay đỡ cái ghế trên đầu hắn. Cái ghế quá nặng, Viên đại nhân không bê nổi.