
m thấy đói và khát kinh khủng, người đau như giần,
máu trong người gần như bị giòi bọ hút cạn. Ông trông thấy những con vật bé tí bụng đầy máu bám trên tường, lấp lánh từng mảng, giống như những
hạt kiều mạch tẩm dầu. Ông cảm thấy không chịu đựng được nữa, thêm ba
ngày nữa, chắc chắn ông sẽ chết. Ông hối hận trong một lúc cao hứng đã
nói những câu không nên nói. Ông cũng hối hận về việc đã giành lấy đĩa
thịt lợn. Ông rất muốn giơ tay vả vào miệng mình một cái để trừng phạt
nó đã gây tai họa. Nhưng vừa giơ tay lên, mắt ông nẩy đ đóm, cánh tay
đau buốt, nặng như thỏi sắt nguội. Và nó lại buông thõng, bất lực.
Hôm ấy xấu trời, phải đốt mười mấy cây nến đại bằng mỡ cừu trong công
đường. ngọn lửa nhảy nhót, không ổn định, khói tuôn cuồn cuộn. Mùi hoi
của mỡ cừu xộc vào mũi. Ông cảm thấy buồn nôn, trong bụng như có một vật cứng đang va đập, đang cuộn lên, một mùi tanh lợm xộc lên mũi. Ông nôn
mửa ngay tại công đường, cảm thấy xấu hổ, thậm chí thấy mình có lỗi. Ông lau những vết bẩn trên râu, định nói câu xin lỗi, thì từ phía sau công
đường vọng ra một tiếng “mi-ao”, tiếng kêu trầm, tròn trịa, tỏ ra đã
được huấn luyện thành thục. Tiếng kêu làm ông giật thót, nhấtt thời
không biết đối phó thế nào. Lúc này, tên công sai áp giải ông đạp một
cái vào kheo chân ông. Ông khuỵu xuống trên nền đá.
Phủ phục trên mặt đất ông cảm thấy dễ chịu hơn đứng. Sau khi nôn, bụng có khá hơn.
Đột nhiên ông cảm thấy mình không nên khóc lóc, xin xỏ. Mình làm, mình
chịu, đứt đầu chẳng qua là một vết thương bằng miệng bát! Tình hình này, chắc rằng quan huyện không tha ông, giả vờ ngất xỉu cũng không ăn thua! Dù sao cũng chết, vậy thì phải cứng cỏi mà chết, anh dũng mà chết! Chỉ
sau hai mươi năm là cùng, người ta sẽ viết thành vở rồi đem công diễn,
cũng coi là tiếng thơm để đời. Nghĩ vậy liền cảm thấy máu dồn trong
huyết quản, mạch đập ở thái dương, cái khát cái đói cái đau lập tức giảm đi nhiều, mắt lại trợn, nhỡn cầu lại chuyển động linh hoạt, đầu óc lại
tỉnh táo. Sự tích bi tráng của các anh hùng hảo hán mà ông sắm vai, cùng với lời ca khẳng khái lại rộn lên trong ông. Mặc cho hình trượng đả nát thịt, nghiến răng ta chịu không than van! Thế là ông, ưỡn ngực, ngẩng
cao đầu, trong tiếng mi-ao mi-ao liên chi hồ điệp của bọn sai nha cáo
mượn oai hùm, trong bầu không khí thâm nghiêm, bí hiểm.
Ông ngẩng đầu lên, trước tiên nhìn thấy, dưới bức hoành Chính Đại Quang Minh,
trong ánh sáng rực rỡ của những ngọn nến, là viên quan huyện mặt đỏ râu
dài, uy nghi như một thần tượng ngồi sau án bằng gỗ nặng trịch, chạm trổ hoa văn. Quan huyện cũng đang chăm chú nhìn ông. Ông phải thừa nhận
rằng, quan huyện dung mạo đường hoàng, không như Lý Vũ miêu tả. Nhất là
bộ râu rũ trước ngực, sợi nào sợi ấy mượt như lông đuôi ngựa, rất khác
đời. Ông bất giác cảm thấy xấu hổ, tự nhiên nảy sinh tình cảm thân thiết với quan huyện, chẳng khác gặp lại người anh em ruột thịt xa nhau đã
lâu ngày!
Anh em gặp nhau tại công đường, nhớ lại năm xưa lệ vấn vương.
Quan huyện vỗ án vang dội sảnh đường. Tôn Bính giật mình, lại thấy căng
thẳng. Nhìn vẻ mặt oai nghiêm của quan huyện, ông như tỉnh giấc mơ, hiểu rằng công đường đâu phải sân khấu, quan huyện đâu phải diễn viên đeo
râu, còn mình cũng không phải người hùng trong vở diễn!
- Kẻ dưới kia, nói rõ họ tên!
- Tiểu nhân Tôn Bính.
- Quê quán?
- Làng Đông Bắc.
- Tuổi?
- Bôn mươi nhăm.
- Nghề gì?
- Bầu gánh hát.
- Có biết vì sao triệu ngươi đến đây?
- Tiểu nhân rượu say nói bậy, mạo phạm quan lớn.
- Nói gì?
- Tiểu nhân không dám nhắc lại.
- Cho phép nói.
- Tiểu nhân không dám.
- Nói!
- Tiểu nhân nói rằng, bộ râu của quan lớn không bằng bộ lông trong đũng quần tiểu nhân.
Hai bên công đường có tiếng khúc khích cười vụng. Tôn Bính nhìn lên, thấy
nét ranh mãnh thoáng qua trên mặt quan huyện, ngay sau đó là vẻ nghiêm
nghị giả vờ.
- Tôn Bính to gan! – Quan huyện đập bàn quát – Vì sao ngươi hạ nhục bản quan?
- Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân nghe nói quan lớn có bộ râu đẹp thì không nhục, trót nói bậy…
- Ngươi dám đọ râu với ta không?
- Tiểu nhân sở trường không có gì, chỉ có bộ râu vẫn tự nhận là nhất
thiên hạ. Tiểu nhân diễn “Đơn đao hội”, đóng vai Quan Vân Trường không
cần đeo râu giả.
Trường giang chảy về đông, sóng nước muôn trùng, thuận gió tây dập dềnh chiếc bánh, rời cửu trùng lầu các, dấn thân nơi
nọc rắn hang hùm…
- Ngươi đứng dậy để bản quan xem bộ râu nhà ngươi!
Tôn Bính đứng lên, người lảo đảo như đứng trên thuyền.
Vọng đông Ngô tinh kỳ phấp phới, hổ giữa đàn dê, chi sợ quân Tào…
- Bộ râu quả là đẹp, nhưng chưa chắc đã thắng nổi bản quan!
- Tiểu nhân không cho là thế.
- Nhà ngươi muốn đọ râu với bản quan theo kiểu nào?
- Tiểu nhân muốn dùng nước để đọ.
- Nói tiếp.
- Râu của tiểu nhân chọc thẳng xuống nước, không nổi ngang.
- Có chuyện như vậy sao? – Quan huyện vuốt râu, im lặng hồi lâu, hỏi:
- Nếu thua thì sao?
- Nếu thua thì râu của tiểu nhân là lông trong đũng quần của đại nhân.
Bọn nha dịch không nhịn được, cười rũ. Quan huyện đập bàn quát:
- Tôn Bín