
tất cà mọi người bảo chàng muốn lấy tiểu thư làm vợ, chàng còn cùng ta dây dưa như vậy, rồi sau đó sẽ lại khinh miệt!"
Tây Môn Sóc nhíu mày, hít một hơi dài nói: "Ai nói cho nàng ta muốn lấy Hoa tiểu thư?”
"Ta tình cờ nghe thấy hạ nhân nói chuyện, chàng hướng tiểu thư cầu hôn, chẳng lẽ không phải?" Nàng tủi thân nói.
“Đáng chết, nàng hiểu lầm ta, hơn nữa ngay cả can đảm tìm ta chứng thực cũng không có, phải phạt!" Hắn lấy chân dài tách chân nhỏ của nàng ra.
Nàng còn chưa mở miệng hỏi hắn định làm gì, hắn đã cởi bỏ quần lót, sau đó đem làn váy cùa nàng kéo lên thắt lưng nhỏ, cũng rút đi quần lót của nàng. Sau đó, hắn hôn môi nàng, làm cho to lớn dài ngang nhiên đi vào trong cơ thể nàng. Hắn đột nhiên tiến vào, làm cho nàng bởi vì đau đớn mà thở nhẹ ra tiếng. Tây Môn Sóc cố ý lấy miệng ngậm chặt môi của nàng, còn cố tình ở giữa đóa hoa cùa nàng mà nhẹ nhàng xát qua lại.
“Hổ Nhi, vì sao nàng không thành thật như vậy? Ta vẫn yêu nàng, mà nàng thì sao? Nàng ngay cả một câu [em yêu chàng'> đều chưa từng nói."
Hắn cùng với nàng hai tay bị khóa giữ chặt nhau, một bàn tay khác lại đỡ lấy thắt lưng của nàng
Mông hẹp của hắn dùng sức va chạm tới phía trước, đâm thật sâu vào trong hoa huyệt của nàng.
Tuy đóa hoa của nàng bị đột ngột tiến vào, nhưng ngang ngược cùng thô lỗ của hắn vẫn là chậm rãi châm lên ngọn lửa trong thân thẩ nàng.
" Yêu...... Em yêu chàng nha! Nhưng mà .... Tiểu thư...... Cầu hôn ...." Trong miệng của nàng chỉ có thể thoát ra câu chữ đứt đoạn.
Hắn mỗi một lần đâm vào, đều chạm sâu đến chỗ nhạy cảm nhất bên trong nàng, không bao lâu, trong đóa hoa bắt đầu tiết ra ẩm ướt. "Ta thật có hướng Hoa gia đưa lễ vật, nhưng đối tượng ta cầu hôn là nàng." Hắn cảm giác được trong cơ thể của nàng đã có chút ướt át, bởi vậy tiếp tục va chạm mãnh liệt.
Hổ Nhi cau mày, cảm giác sung sướng dường như sắp thay thế lý trí của nàng. "Em .... Là em?"
"Là nàng!" Tây Môn Sóc đột nhiên như mãnh thú mất khống chế, ở trong cơ thể nàng càn rỡ rong ruổi. "Hổ Nhi, nàng còn không hiểu ta đối với nàng một lòng không đổi sao?"
"Hôn ước với tiểu thư ....." Nàng không thể, trong đầu đã một trận rối loạn. "Sóc, thật thoải mái, đừng ngừng ...."
"Chỉ có nàng con hổ nhỏ này, rõ ràng không rời được ta, lại thích cậy mạnh." Trên môi hắn hiện lên nụ cười thật sâu.
Thấy nàng nhiệt tình như thế, hắn ra vào nhanh hơn, làn sóng khoái cảm như dời non lấp bể đánh về phía hai người.
Thân thể hai người dán chặt chẽ, giống như mười ngón tay bọn họ đan vào nhau, trên thân thể cùng chảy mồ hôi đầm đìa.
Tuy rằng trên mặt Hổ Nhi có sẹo khó coi, nhưng tình dục vẫn làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên. Cuối cùng, Tây Môn Sóc thật sự đem to lớn dài trong cơ thể ấm áp của nàng kéo đi ra, làm nàng phát ra âm thanh bất mãn. " Sóc......”
“Hổ Nhi, nàng thề đi, đời này sẽ không rời khỏi ta nữa." Hắn cố ý đem nóng thiết chần chừ ở ngoài hoa huyệt của nàng, chậm chạp không đi vào.
"Không..... Sẽ không đi đâu nữa." Tay nàng bối rối vuốt lên đùi hắn, muốn cùng hắn kết hợp lại một lần nữa. "Sóc, em yêu chàng, em muốn chàng ...."
"Đây mới chính là Hổ Nhi ngoan của ta." Cuối cùng Tây Môn Sóc thỏa mãn cười ra tiếng, sau đó lại đem to lớn dài đẩy vào hoa hoa huyệt của nàng.
Thân thể của nàng như mềm nhũn, chỉ có thể theo ra vào của hắn mà chuyển động.
Toàn bộ cô độc cùng thương tâm quấy nhiễu nàng kia, giờ khắc này đều tan biến trong ngực nóng bỏng của hắn. Nàng cảm thấy vô cùng dạt dào, trái tim vốn trống rỗng, lại bởi vì hắn xuất hiện mà đầy tràn.
Thì ra mất mát của nàng, là vì nghĩ đến việc mất đi hắn, cũng mất đi tình yêu.
Nàng thương hắn nha! Hổ Nhi cảm giác được khoái cảm đến nổ tung ở trong cơ thể nàng. "Sóc ...." Nàng cắn môi, toàn thân nảy lên, trước mắt một trận mờ ảo.
"Hổ Nhi, mặc kệ sau này nàng đến chân trời góc biển nào, ta cũng sẽ không rời xa nàng." Tây Môn Sóc sau khi gầm nhẹ, hắn thả ra toàn bộ nhiệt tình, bắn nhanh ra mầm móng nóng rực. Tình yêu của hắn cùng với nàng, rốt cục kết hợp cùng một chỗ. Tương lai, hắn sẽ không bao giờ buông tay nàng!
****************************************************
A, ngứa quá. Hổ Nhi trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, xoa xoa hai má. Xoa rồi lại xoa, nàng hoàn toàn tỉnh.
Hai tròng mắt mở to, nàng phát hiện đầu hai ngón tay mình đầy những miếng vảy sẹo trắng bóc, làm nàng giật mình thở hốc vì kinh ngạc. Nàng xoay người, trông thấy Tây Môn Sóc nằm bên cạnh. Vừa thấy đến Tây Môn Sóc, lòng của nàng đập nhanh liên hồi. Đêm qua hắn bỗng xuất hiện ở trong phòng của nàng, sau đó ôm nàng rồi còn làm rất nhiều chuyện không thể cho người ta biết, hầu như cả đêm đều không chịu buông nàng ra.
Hắn vừa bắt nạt nàng, vừa giải thích cho nàng hiểu lầm trước đó.
Vốn hắn là muốn tặng nàng một sự vui mừng ngạc nhiên, cho nên mới gạt nàng hướng Hoa gia giải trừ hôn ước, cũng tỏ vẻ muốn kết hôn cùng nàng.
Ra là nàng hiểu lầm.
Hắn thực sự không ngại mặt của nàng, thâm chí cả đêm đặt môi hôn lên mặt của nàng, đến mức nàng chịu không nổi hướng hắn cầu xin tha, cam đoan nàng không bao giờ trốn nữa, trong lúc đó hắ