
, cố gắng chen lên.
Giản Tình giữ cô lại, ý bảo không cần tiến lên, nhưng đều bị Tần Tiểu Ý bỏ qua. Cô ỷ thế thân hình cao lớn, thô lỗ rẽ lối đi thẳng về phía
trước.
Vừa mới tiến lên, không biết đằng sau chân bị ai dẫm phải, Giản Tình
lảo đảo, cả người ngã về phía trước. Đối mặt với nền gạch hoa cương phản chiếu ánh điện sáng rực, Giản Tình xấu hổ nghĩ, một buổi tiệc cưới, cô
chật vật ngã sấp xuống hai lần, coi như là một kỳ tích. Khi mọi người
còn đang giật mình ngơ ngác nhìn, Viên tổng đột nhiên tiêu sái đi về
phía trước, hoàn mỹ thực hiện quá trình anh hùng cứu mỹ nhân. Có thể ở
một tiệc cưới buồn tẻ, nhìn được hình ảnh anh hùng cứu mỹ nhân đẹp đến
như vậy, cũng coi như là một kỳ tích !
Phương Khiêm bị Triệu Dĩ Hiên quấn quít lấy khen tặng không ngừng,
vừa quay đầu một cái, liền nhìn thấy cảnh tượng làm người ta sợ hãi than liên tục. Khuôn mặt tuấn nhã lập tức trầm xuống, vẻ mặt lạnh lẽo làm
cho vợ chồng họ Triệu bên cạnh âm thầm sợ run cả người, tưởng mình đã
trót nói sai điều gì.
Nữ xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn chàng trai đỡ lấy cô, nam mặt cúi
xuống, trong mắt tràn đầy tình tứ với cô gái. Một hình ảnh tình chàng ý
thiếp thật đẹp.
Tần Tiểu Ý đứng ở bên cạnh nhìn hai người dây dưa cùng một chỗ, lại
nhìn ánh mắt sắp phun hỏa của người nào đó, trong lòng vui thích không
thôi. Xem ra quỷ hẹp hòi lần này bị tức không nhẹ, mà Tiểu Tình cũng
thật to gan, nằm trong ngực người khác đến cả nửa ngày, hình như còn
không có ý định đứng dậy. Dám công khai khiêu chiến quyền uy của Phương
keo kiệt? Quả nhiên rất can đảm.
Kỳ thật, Giản Tình nào có dũng cảm như Tần Tiểu Ý tưởng. Cô biết
người ôm mình chính là Viên tổng, cũng biết nếu mình không đứng lên,
Phương Khiêm khẳng định sẽ rất tức giận, nhưng tóc bị cúc áo sơmi của
Viên Dịch cuốn lấy, căn bản không thể động đậy, làm cho cô thật muốn
khóc.
Viên Dịch cũng ý thức được tình huống không thích hợp, cúi đầu hỏi rõ: “Làm sao vậy?”
Bị hơi thở xa lạ bao vây, tai Giản Tình lập tức đỏ bừng, nhẹ nhàng trả lời: “Tóc…… bị cuốn vào.”
Viên Dịch đảo mắt qua trước ngực, một lọn tóc quả nhiên mắc trên cúc
áo hắn. Nhếch mi, hắn cong miệng lên khẽ cười vài tiếng rồi đưa bàn tay
ra gỡ tóc. Những người đứng xung quanh lặng ngắt như tờ, còn Tần Tiểu Ý
đã sớm tìm một chiếc ghế dựa, ngồi xuống vừa uống trà vừa xem kịch vui.
Phương Khiêm cũng không nhìn được nữa, đi nhanh đến bên người bọn họ, giọng nói lạnh lùng: “Sao lại thế này?”
Viên Dịch cảm thấy cô gái trong lòng khẽ run lên, chắc là đã bị ngữ
điệu lạnh băng của bạn tốt dọa sợ. Hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Phương
Khiêm: “Tóc bị cuốn, không tháo được.” Nói rồi hắn lấy tay gỡ gỡ, không
những không có tiến triển gì mà ngược lại càng cuốn chặt hơn. [Bi: chẹp, nghi lắm, hem biết có phải cố tình ko đây (_,_!)'>
Phương boss nhăn trán, ngồi xuống nhìn tình hình phía dưới rồi thản nhiên nói với Giản Tình: “Em kiên nhẫn một chút.”
Giản Tình nhẹ nhàng gật đầu, Viên Dịch lại nghĩ rằng bạn tốt muốn cắt tóc của cô, trong lòng quýnh lên, âm lượng không khỏi tăng lên vài
phần: “Cậu muốn làm gì?”
Phương boss liếc nhìn hắn, tay chân lưu loát kéo một cái, hai người
thuận lợi tách ra. Giản Tình vội giãy dụa đứng dậy, khuôn mặt lặng lẽ
trở nên đỏ bừng.
Viên Dịch trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đã đứng lên, miệng lẩm bẩm một tiếng, cũng chậm rãi đứng lên theo: “Cậu……”
Phương Khiêm bình tĩnh đem cúc áo trên tay trả lại cho hắn, hỏi Giản Tình: “Không sao chứ?”
Giản Tình lắc đầu: “Em không việc gì.” Rồi chạy nhanh trở về bên cạnh Tần Tiểu Ý, nhanh chóng tìm một chỗ ngồi. Bị hai người đàn ông làm
thành trò hề, cô đương nhiên trở thành tiêu điểm của tiệc cưới, có khi
còn là nhân vật chính hơn cả cô dâu!
Trò khôi hài kết thúc, mọi người cũng đều tự trở lại chỗ ngồi. Hai vị đại boss bị an bài đến bàn chủ trì, chỗ này so với địa vị cha mẹ có khi còn cao hơn. Bàn của Giản Tình cách bàn đó không xa, chỉ cần ngẫu nhiên ngẩng đầu đã có thể phát hiện, tầm mắt Phương boss, luôn dừng ở trên
người cô.
Cầm lấy điện thoại, lặng lẽ gửi cho đầu heo một tin nhắn: “Đừng nóng
giận, chỉ là việc ngoài ý muốn.” Sau khi tin nhắn gửi đi, cô ngẩng đầu
liếc nhìn Phương Khiêm, vừa đúng lúc có người đi đến mời rượu, anh nâng
chén nhấp qua một ngụm. Chờ đối phương rời đi, anh mới chậm rãi lấy di
động ra nhìn nhìn, sau đó khóe miệng khẽ cong lên, mắt cũng nhìn về phía cô.
Giản Tình vội vàng cúi đầu, tránh giao nhau với tầm mắt của anh, tin nhắn rất nhanh được gửi lại: “Trở về nói sau.”
Ngắn gọn bốn chữ, lại làm cho Giản Tình khẽ thở dài, quả nhiên là tức giận rồi.
Tần Tiểu Ý ở bên cạnh khinh thường hừ một tiếng: “Quả nhiên là quỷ hẹp hòi!”
Vội vàng gấp di động, Giản Tình trừng mắt nhìn cô: “Không cho phép nhìn lén tin nhắn của tớ!”
“Ai thèm quan tâm!” Tần Tiểu Ý hắc hắc nở nụ cười, gắp một bào ngư
nhỏ vào trong bát mình: “Đáng tiếc, tiết mục của các cậu sau khi về nhà
tớ lại không được xem! Chậc chậc……”
Tiệc cưới đến hồi kết thúc, khách quan lục tục cáo từ, Triệu Dĩ Hiên
đem nhiệm vụ tiễn khách giao cho người nhà, còn hắ