
áp tăng cao, ngay cả hô hấp cũng không
biết là nên dùng mũi hay dùng miệng nữa.
Một đôi hoàn mỹ như thế – nam tuấn tú,
nữ xinh đẹp, khi đứng cùng nhau trông rất hòa hợp, thoải mái tự nhiên,
làm cho mọi người đứng xem đều cảm thán trong lòng: Hai người xứng đôi
như vậy nếu không ở cùng nhau thì thật đáng tiếc.
Đứng giữa mọi người, Lý Duy cảm thấy
hạnh phúc tột độ. Hai người trước mắt là hai người tuyệt vời nhất, giờ
lại phối hợp cùng nhau chụp ảnh. Chỉ cần nghĩ đến hiệu ứng sau khi
áp-phích được tung ra, tay cầm máy ảnh của hắn đã không kìm được phát
run lên.
Chàng trai với bộ áo gió trên người, vừa nói chuyện điện thoại vừa vội vàng bước trên con đường nhỏ xuyên rừng.
Vừa lúc cơn mưa đi qua, cô gái mặc một
bộ váy trắng, cầm chiếc ô trong suốt còn đọng nhiều hạt mưa nhỏ. Cô
nghịch ngợm lắc lắc khiến những giọt nước bắn tung tóe lên chiếc áo gió
của chàng trai. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian như ngưng
đọng mãi mãi.
Việc chụp ảnh tiến hành rất thuận lợi, Lý Duy mừng rỡ nhảy cẫng lên, khen ngợi hai người có thiên phú diễn xuất.
Phương Khiêm mỉm cười, ánh mắt vẫn lưu
luyến Giản Tình không rời. Giản Tình sau khi chụp ảnh xong đã vội vàng
trốn đến bên người Tần Tiểu Ý, giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt của
anh.
“Không tệ nhỉ? Bộ dáng ngấm ngầm liếc mắt đưa tình làm mình ghê cả răng đây này.” Tần Tiểu Ý nhân cơ hội trêu chọc cô.
“Đâu phải, rõ ràng rất đẹp mà, áp-phích
này thực sự có thể thành một cảnh kinh điển của tình yêu sét đánh đấy.”
Tiểu Lâm bĩu môi phản bác.
“Xì… em đúng là đồ ba phải.”
“Hai người đừng đùa nữa, thấy mình chụp
thế nào? Mình cười cứng đờ mặt rồi!”Giản Tình nhỏ giọng nói. Cuộc chụp
ảnh vừa rồi làm cho cô cảm thấy như đi trên mây, bồng bềnh choáng váng.
Nhất là ánh mắt của Phương Khiêm, mặc dù đã ở cùng với nhau lâu như vậy, nhưng cô vẫn có cảm giác tim đập thình thịch.
“Chụp cùng bạn trai mà còn mất tự nhiên!” Tần Tiểu Ý vẫn tiếp tục giễu cợt cô.
“Chính vì chụp cùng anh ấy nên mình mới
cảm thấy hồi hộp. Tất cả ánh mắt mọi người đều dồn về hai người bọn
mình.” Loại cảm giác này giống như một đôi tình nhân đã công khai quan
hệ, ở trước mặt bao nhiêu người nói chuyện yêu đương một cách tự nhiên.
Tiểu Lâm cười khanh khách không ngừng: “Vậy không tốt sao, chị sẽ có chuẩn bị cho việc công khai quan hệ sau này.”
Tần Tiểu Ý vừa khinh thường nhìn Tiểu Lâm vừa hỏi Giản Tình: “Mà này, còn phải chụp bao lâu nữa?”
“Vẫn còn hai cảnh nữa, buổi chiều không chụp, anh ấy có việc phải làm.”
“Vậy trưa nay nói bạn trai cậu mời chúng ta đi ăn cơm đi.” Tần Tiểu Ý đột nhiên đề nghị.
Giản Tình nhíu mày do dự, Tiểu Lâm thì hưng phấn nhảy dựng lên “Yes! Cứ quyết định như vậy đi”.
Có thể tiếp xúc gần với Phương boss lại được ăn cơm trưa miễn phí. Lời to rồi!
Trước ánh mắt long lanh của hai người
bạn, Giản Tình chỉ có thể thỏa hiệp, lấy di động nhắn tin cho Phương
Khiêm đề nghị anh mời ba cô đi ăn cơm trưa.
Phương Khiêm rất nhanh hồi âm, nói cô đưa Tần Tiểu Ý đến phòng thuê của hai người chờ anh.
Sau khi hoàn tất mấy cảnh chụp kế tiếp, Giản Tình ngồi lên xe của Tần Tiểu Ý, rời khỏi công viên.
Xe vừa rời đi, Tần Tiểu Ý liền cười ha hả.
“Chị Tiểu Ý, chị cười thật khủng khiếp!” Tiểu Lâm ngồi ở đằng sau tò mò nói.
“Ha ha, em không thấy vẻ mặt của Phương
keo kiệt kia à, rõ ràng là bạn gái hắn mà không thể ngồi xe của hắn, vẻ
mặt ấm ức ấy chị thấy rất thú vị.” Tần Tiểu Ý vừa mới dứt lời đã bị Giản Tình đánh một phát vào tay.
“Sao cậu cứ châm chọc anh ấy vậy?”
Nhìn Giản Tình che chở người yêu, Tần Tiểu Ý xì một tiếng, “Mình thù mấy đứa giàu có, được chưa.”
Tiểu Lâm tinh quái kêu lên: “Chị Tiểu Ý, theo em biết, chị cũng rất giàu đúng không?”
“Xì, cả ngày chị mời em ăn cơm, giờ đã cháy túi rồi!”
Quán ăn hẹn trước cũng là nơi Phương
Khiêm thường đưa Giản Tình đến ăn, ông chủ đương nhiên biết Giản Tình,
vừa thấy cô đến liền tươi cười thân thiện tiếp đón các cô vào ghế đặc
biệt.
Tiểu Lâm vừa ngồi xuống, sắc mặt đột nhiên rũ xuống làm hai người nhìn cô khó hiểu.
“Lâm tiểu trư, em đau bụng à, nhìn mặt rất khó coi?”
Tiểu Lâm vẻ mặt như đưa đám trả lời: “Ô
ô…, em nghĩ đến chút nữa được ăn cơm cùng với Phương boss, em thấy vừa
vui mừng vừa đau khổ!”
“Vui mừng thì chị còn có thể hiểu được, tại sao lại đau khổ nữa?” Giản Tình hiếu kỳ hỏi.
“Các chị đều biết tướng ăn nhiệt tình
của em, chỉ sợ dọa đến Phương boss, mà nếu bảo em ăn uống nhã nhặn thì
chi bằng bảo em đừng ăn nữa.”
Hai người biết cô rối trí vì vấn đề tướng ăn của mình thì liếc mắt xem thường.
Tần Tiểu Ý dở khóc dở cười, an ủi cô, “Yên tâm, không có ai chú ý đến tướng ăn khủng bố của em đâu!”
Ba người vừa ăn món khai vị vừa đùa cợt
vui vẻ, một lúc sau Phương Khiêm đến, anh vừa vào đã đi đến bên cạnh
Giản Tình rồi ngồi xuống.
Tiểu Lâm lập tức nịnh nọt rót trà: “Phương boss, mời uống trà cho ấm bụng.”
“Cảm ơn.” Phương Khiêm nhìn Tiểu Lâm nhoẻn miệng cười khiến cô lập tức bị sét đánh, ngẩn cả người.
Giản Tình xoa xoa tay anh, cảm thấy rất lạnh, bèn cất giọng trách cứ: “Đi ra ngoài sao anh không ma