
ông biết bị chạm đến điểm nào, Thì Nhan nhất thời chân tay bủn rủn, nhưng thời điểm này thật không nên ý loạn tình mê, Thì Nhan chuyển thân, thay đổi nằm ở trên người anh.
Bồn tắm rất trơn, Thì Nhan không thể không vịn vai anh, từng điểm từng điểm hôn anh.
Trì Thành chỉ là lẳng lặng nhìn cô, cũng không muốn cô tiếp tục, cũng không ra lệnh cô dừng lại. Thì Nhan một đường dọc theo trán của anh đi xuống, tiếp theo sau đó liếm lên miệng, lên cằm anh.
Dần dần, đầu cũng chìm vào trong nước. Một đường hôn đến bên dưới, ngậm, mút, hút, nghe anh phát ra tiếng thở thô khêu gợi, Thì Nhan cũng không rõ ràng trong lòng mình cảm giác cổ quái này, có phải là hay không cảm giác thành tựu.
Người phụ nữ này thời gian nín thở rất lâu, ánh mắt anh càng ngày càng sâu, rốt cuộc mi tâm hung hăng vừa nhíu, hai tay đưa đến dưới nách cô, nâng cô lên.
Cô bỗng nhiên nhô lên mặt nước há mồm thở dốc, cổ ngửa ra sau, vẽ ra đường cong tuyệt vời, Trì Thành đem cô đẩy lui về phía sau, thuận thế nâng lấy mặt của cô: "Em không có gì muốn hỏi?"
"Cái gì?"
"Anh biết rõ em trông thấy những tờ dán tiện lợi kia."
Thì Nhan đột nhiên trượt một cái, nặng nề ngã lên ngực của anh, buồn bực.
Tại ngực của anh hung ác cắn một cái: "Là anh để cho em hỏi nha."
Trì Thành tay chống lên ngang lưng cô, đỡ cô ổn định, yên tĩnh tiếp tục nghe.
"Em biết rõ cô ấy không phải bạn gái của anh, nhưng. . . . . ." Cô giống như bối rối, hoặc như là không biết nên như thế nào tìm từ mới thỏa đáng, Trì Thành rõ ràng nhìn ra cô đang đấu tranh.
"Anh có hay không đối với cô ấy động lòng?"
Cô hỏi ra khỏi mở miệng.
". . . . . ."
"Trì Thành, cầu xin anh đừng gạt em."
"Có lẽ, có như vậy trong nháy mắt." Thanh âm anh rất nhẹ, gần như không thành thật, "Nhưng mà. . . . . ."
Thì Nhan đột nhiên hôn anh.
Không để cho anh lại nói.
Anh muốn tách nhau ra tận tình tháo gỡ, lại có chút khó khăn. Dục vọng đã bị cô khơi lên, cái thời cơ này cũng không thích hợp.
"Thì Nhan, em hãy nghe anh nói hết, Khiết Nhất cô ấy. . . . . ."
"5 năm qua em không có động lòng đối với bất kỳ một người đàn ông, tại sao anh có thể đối với người phụ nữ khác động lòng?"
Cô bỗng dưng đứng lên, văng lên một trận bọt nước, ở bên trong một mảnh sương mù mờ mịt, Thì Nhan kéo khăn tắm bao quanh mình, không để ý tóc ẩm ướt, bước nhanh đi về phía cạnh cửa.
Thì Nhan cũng đã nắm tay cầm cửa rồi, đột nhiên phía sau đỉnh đầu đưa tới một cánh tay, đè lại cánh cửa.
Hơi sức anh quá lớn, Thì Nhan căn bản kéo không ra.
"Đừng làm rộn?" Trì Thành chống đỡ cánh tay trên cửa, mơ hồ dùng sức đến gân xanh cũng có thể thấy được, hết lần này tới lần khác nói lời nói dịu dàng, nhỏ nhẹ.
Đã không đi được, Thì Nhan dứt khoát bổ nhào trở về trên người anh cắn, "Cho anh vì chuyện Bùi Lục Thần ghen rồi giận em một chút, em cũng không được ghen một chút Khiết Nhất thử sao?"
Hôm nay rạng sáng bị cô cắn thành thương, giờ lại bị cô cho thêm một cái, Trì Thành tới vừa kịp che lại miệng của cô: "Cho là anh khống chế không được em có phải hay không?"
Nguy hiểm của anh đột nhiên xuất hiện đối với Thì Nhan ngược lại có chút tác dụng, đang lúc kinh hãi, lại bị anh chặn ngang ôm lên, Thì Nhan chân còn chưa cách mặt đất, cảm giác lo lắng tinh thần toàn bộ chưa phục hồi lại, anh đã nhanh chóng lột khăn tắm của cô, trêu chọc nâng một chân cô lên vòng tại ngang hông chính mình.
Tròng mắt Trì Thành nhìn mình làm sao tiến vào thân thể người phụ nữ này, ánh mắt gần như lạnh lùng.
"Anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh . . . . ."
Lời Thì Nhan muốn nói đều bị luật động của anh ép thành mảnh vụn, tiến tới lại bể tan tành thành rên rỉ. Từng giọt mồ hôi của anh dỏ xuống ngực cô, âm thanh trầm thấp dính dấp ra một tia khó nhịn, "Có phải lại sốt lên hay không? Bên trong, rất nóng. . . . . ."
Thì Nhan đẩy anh: "Em đói bụng, không cần mà." Nói xong lại bị chút phá thành mảnh nhỏ, nghe được anh "A" một tiếng bật cười: "Không phải đang cho em ăn sao?"
May mà một khắc kia giác quan Thì Nhan toàn bộ bể tan ra, thậm chí đưa tới trong đầu một hồi hôn mê, nếu không, cô nhất định sẽ mắc cỡ bóp chết anh.
Cô thật sự đói bụng, khi cuối cùng anh đem bữa ăn tối mang lên bàn, cô trực tiếp xiên thịt bò bít tết cắn.
Trì Thành vì cô rót ly rượu đỏ, "Chậm một chút, đừng gấp."
Lúc anh ngồi đối diện cô thì cô đã ăn xong rồi, uống một hớp rượu đỏ, lấy khăn ăn ấn ấn miệng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, mặt đã đổi sang vẻ nghiêm trang: "Nói đi, anh và Nhiễm tiểu thư, đã làm chuyện gì thật có lỗi với em."
Anh cười lắc đầu, hết sức bất đắc dĩ.
"Vậy 5 năm này, đóng giả làm bạn gái của anh, có hay không?"
Trì Thành dùng dao nĩa cứng nhắc ưu nhã cắt thịt bò bít tết: "Cái người này sao vội vã ăn no, là vì còn hơi sức gặng hỏi?"
"Trì tiên sinh, chớ nói sang chuyện khác."
Trì Thành dừng lại, dứt khoát để dao nĩa xuống, đôi tay chống cằm bình tĩnh nhìn cô: "Không có."
"Đối tượng mờ ám?"
"Không có."
"Tình một đêm?"
"Cũng không có."
Cô lúc này mới cười cười, ngửa người dựa vào ghế, thoải mái nhàn nhã uống rượu.
Trì Thành động tác không thay đổi, vẫn nh